DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 233

tú-để-đi-nước-ngoài, sử dụng dao dĩa thành thạo, không ợ hơi thành tiếng,
không trèo lên xí bệt ngồi xổm như mấy bà nhà quê giờ này vẫn chưa thấy
cái hố xí như thế bao giờ vẫn làm, rồi dội nước từ trên cao xuống để rửa đít
làm những mẩu cứt ướt vung vãi khắp sàn nhà.

“Trước đây tôi đã từng đi nước ngoài và lần nào tôi cũng trở về. Ông có

thể xem trong hộ chiếu của tôi.” Anh. Thụy Sĩ. Hoa Kỳ. Lại cả New
Zealand. Chừng nào đến New York, tôi rất mong được thưởng thức những
phim mới nhất, pizza, vang California, vang Chile nữa – rất ngon, ông biết
đấy, mà giá lại phải chăng. Ai đã gặp may rồi thì sẽ lại gặp may lần nữa.

Biju tiến đến ô cửa của mình, đằng sau là một thanh niên đeo kính sạch

sẽ sáng sủa. Người da trắng trông sạch sẽ vì họ trắng hơn; ai mà càng đen thì
nhìn càng bẩn, Biju nghĩ bụng.

“Anh sang Mỹ có việc gì?”

“Tôi muốn đi du lịch.”

“Làm sao chúng tôi biết được anh sẽ quay về?”

“Gia đình, vợ con tôi đều ở cả đây. Rồi còn cửa hàng nữa.”

“Cửa hàng gì?”

“Cửa hàng máy ảnh.” Liệu anh ta có tin không nhỉ?

“Anh định sẽ ở đâu?”

“Nhà bạn tôi ở New York. Tên anh ấy là Nandu và đây là địa chỉ của

anh ấy nếu ông cần biết.”

“Trong bao lâu?”

“Hai tuần, nếu ông thấy như thế là hợp lý.” (Ôi, đi mà, chỉ một ngày

thôi, một ngày là đủ cho mục đích của tôi rồi…)

“Anh có kinh phí trang trải cho chuyến đi không?”

Cậu xuất trình một bản kết toán tài chính giả mạo của ngân hàng được

người đầu bếp mua lại của một viên thư ký ngân hàng nhà nước biến chất
với giá hai chai Black Label.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.