DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 260

“Không, món đó thì không có đâu.”

“Rồi, thế ở đây có món gì?”

“Caricừucơmcừucariraucơmrau… “

“Nhưng anh vừa bảo thịt cừu không mềm cơ mà.”

“Vâng, tôi chả đã bảo ông rồi còn gì?”

Thức ăn được dọn ra. Bose thực hiện một nỗ lực dũng cảm để xí xóa tất

cả và bắt đầu lại từ đầu: “Tôi vừa tìm được gã đầu bếp mới,” ông ta nói.
“Lão Sheru ấy đã lăn ra chết sau ba mươi năm phục vụ. Thằng cu mới chưa
qua huấn luyện gì, nhưng thế nên giá mới rẻ. Tôi mang mấy quyển công
thức ra và đọc cho nó chép bằng tiếng Bengal. ‘Này,’ tôi bảo nó, ‘cứ đơn
giản mà làm, đừng có sáng tạo. Chỉ cần học lấy một thứ xốt nâu và một thứ
xốt trắng – hễ xốt trắng thì phết lên cá còn cứ xốt nâu thì phết lên cừu.’ “

Nhưng rồi ông ta cũng không cố mãi như thế được.

Bây giờ ông ta van nài thẳng với ông tòa: “Chúng ta là bạn bè, phải

không?”

“Phải không? Chúng ta có phải bạn bè không?”

“Thời gian trôi qua, mọi thứ cũng thay đổi,” ông tòa nói, cảm thấy nỗi

sợ không gian kín cùng với cảm giác lúng túng.

“Nhưng những gì đã qua thì không thay đổi, phải không?”

“Tôi sợ là có đấy. Hiện tại làm đổi thay quá khứ. Khi nhìn lại, ông

không thấy được những gì ông đã bỏ lại sau lưng, Bose ạ.”

Ông tòa biết mình sẽ không bao giờ liên lạc với Bose nữa. Ông không

muốn phải giả vờ rằng mình đã từng là bạn của người Anh (tất cả những
người Ấn Độ tội nghiệp hằng tôn vinh thứ tình bằng hữu mà sau này bị phía
[da trắng] bên kia tuyên bố là không hề tồn tại!), cũng không muốn để mình
bị lôi xuống bùn. Ông đã duy trì một sự im lặng vô khuyết và sẽ không để
Bose phá vỡ nó. Ông sẽ không để đến cuối đời lại đánh rơi lòng kiêu hãnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.