DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 271

“Choáng chưa.” Cha Booty nói. “Nhìn con này này.” Xanh biếc như

lông công với hai cái đuôi nheo dài màu ngọc lục bảo. “Trời ơi, lại cả con
này nữa” – màu đen đốm trắng và một ngọn lửa hồng ở chính giữa… “Ôi cái
máy ảnh của tôi… Potty, ông lục trong cái hộc để găng hộ tôi xem?”

Bác Potty đang đọc Asterix: Ave Gaul! Nhân danh

Toutatis!!!!#@***!!, nhưng bác cũng dứt ra và đưa chiếc máy ảnh Leica nho
nhỏ qua cửa xe.

Khi con bướm đang duyên dáng đập cánh trên sợi cáp của cây cầu, Cha

Booty bấm máy. “Giời ạ, hình như tôi run tay rồi, khéo ảnh bị mờ mất.”

Ông toan chụp lại thì đám lính gác bắt đầu hét lên và một người chạy

đến. “Trên cầu nghiêm cấm không được chụp ảnh.” Chẳng lẽ cha không
biết?

Ôi trời, có chứ, có chứ, là cha sơ ý, cha hào hứng quá nên quên mất.

“Rất xin lỗi ngài sĩ quan.” Cha biết chứ, cha biết chứ. Cây cầu này rất mực
trọng yếu, nơi đây, huyết mạch phía Bắc của Ấn Độ, là vùng biên giới nơi
họ có thể sẽ phải tái ngộ quân Trung Quốc vào một ngày nào đó, còn bây
giờ tất nhiên là có cuộc nổi dậy của người Gorkha rồi.

Việc cha là người nước ngoài cũng chẳng giúp được gì.

Họ tịch thu chiếc máy ảnh và bắt đầu lục soát chiếc xe jeep.

Có mùi khó ngửi.

“Mùi gì thế?”

“Pho mát.”

Kya cheez?” một anh lính quê ở Meerut hỏi.

Họ chưa nghe đến pho mát bao giờ. Họ có vẻ nghi ngờ. 

Cái mùi ấy quá đỗi đáng ngờ và một người trong bọn báo cáo rằng anh

ta thấy nó có mùi của vật liệu chế tạo bom. “Khí maar raha hai,” anh lính
người Meerut nói.

“Anh ta nói cái gì thế?” Cha Booty hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.