DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 320

Gà, gà, gà mua về nuôi để phụ vào khoản thu nhập ít ỏi. Trước mặt

nàng chưa bao giờ bọn gia cầm này phô bày bộ mặt thật của chúng rõ ràng
đến thế; một lũ gớm ghiếc, cưỡng hiếp và bạo hành đang diễn ra công khai,
đám gà mái bị đạp, bị mổ trong khi chúng kêu gào và giãy giụa, cố gắng
thoát khỏi gã gà trống hiếp dâm kia.

Vài phút trôi qua. Nàng nên về, hay nên vào?

Cánh cửa hé mở rộng hơn, và một cô bé con độ mười tuổi từ trong nhà

bước ra, ôm một cái nồi ra cọ bằng bùn và sỏi ở vòi nước bên ngoài nhà.

“Anh Gyan có ở đây không?” Sai không nhịn được, lên tiếng hỏi.

Gương mặt cô bé thoáng một vẻ ngờ vực. Một vẻ tự tin bình thản và

già dặn, có động cơ kín đáo, một vẻ mặt ngộ nghĩnh ở một đứa trẻ.

“Anh ấy là thầy giáo dạy toán của chị.”

Vẫn nhìn Sai trân trối tựa hồ nàng chỉ có thể mang lại rắc rối, cô bé đặt

cái nồi xuống và quay vào trong nhà, trong khi gã gà trống chạy xổ đến để
mổ mấy hạt cơm còn dính ở đáy nồi, và leo hẳn vào trong, coi như ân xá cho
mấy ả gà mái.

Đúng lúc đó, Gyan bước ra, bắt gặp vẻ ghê tởm trên mặt nàng trước khi

nàng kịp giấu nó đi, và cảm thấy bị lăng mạ. Sao cô ta lại dám tìm gặp anh
để tìm kiếm cảm giác hả hê từ lòng thương hại cơ chứ! Anh vẫn cứ ăn năn vì
đã im lặng quá lâu, anh còn đang tính chuyện trở lại gặp cô ta, nhưng giờ thì
anh biết mình đã đúng. Gã gà trống đã leo ra khỏi cái nồi và bắt đầu lượn lờ
vênh váo. Ở đây chỉ có mình gã là vĩ đại, có mào, có cựa, gáy ầm ĩ như một
tên thực dân.

“Cô muốn gì?”

Nàng thấy rõ suy nghĩ đã định hình lại ánh mắt và miệng anh, nhớ ra

chính anh đã bỏ rơi nàng, chứ không phải là ngược lại, và trong nàng dâng
lên một cơn giận cay đắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.