DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 327

Tôi biết mà, Sai dồn ép. Chồm lên để vồ lấy nó từ trong mắt anh.

Nhưng anh túm được nàng trước khi nàng kịp chạm vào anh, rồi đẩy nàng
vào bụi cây cứt lợn ven đường và cầm gậy vụt gió tứ tung.

Gyan bhaiya?” Cô bé con ngập ngừng thốt lên khi Sai vừa đứng dậy.

Cả hai đều giật mình kinh hãi. Cô bé đã nhìn thấy hết. Anh buông cây

gậy xuống và bảo em: “Đừng có dính vào. Đi về. Tao cho ăn đòn bây giờ.”

Rồi anh hét vào mặt Sai, “Đừng bao giờ đến đây nữa.”

Giời ạ, giờ thì con bé sẽ mách với bố mẹ anh.

Sai hét với theo cô bé: “Nghe rồi nhé, thấy rồi nhé. Đi mà kể cho bố mẹ

biết anh mình đã giở trò gì, anh ta bảo yêu tôi, hứa hẹn đủ điều để rồi xui kẻ
cướp đến nhà tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát, để xem gia đình các người có được
yên không. Người ta sẽ móc mắt chặt đầu Gyan, rồi để xem chừng nào các
người mới đến khóc lóc cầu xin… Ha!”

Cô bé cố vểnh tai lên nghe nhưng Gyan đã túm tóc và lôi cô bé vào

nhà. Sai đã phản bội anh, khiến anh phản bội mọi người, dân tộc anh, gia
đình anh. Cô ta đã cám dỗ anh, rình mò anh, theo dõi anh, hủy hoại anh, làm
anh xử sự chẳng ra gì. Anh chỉ mong đến ngày mẹ cho anh xem tấm ảnh cô
gái mình sẽ lấy làm vợ, một thiếu nữ duyên dáng, anh hy vọng thế, hai má
như hai trái táo Simla, một người không cho phép đầu óc mình dính dáng
đến những chuyện cặn bã nhập nhằng, và anh sẽ tôn thờ cô vì cô là một điều
kỳ diệu.

Sai thì chẳng có gì kỳ diệu; cô ta là một người nhạt nhẽo, một sự phản

chiếu của mọi mâu thuẫn xung quanh, một tấm gương cho anh thấy bản thân
mình quá rõ ràng khiến anh khó chịu.

Sai toan đi theo hai anh em nhưng rồi dừng lại. Một nỗi hổ thẹn ùa lên

trong nàng. Nàng đã làm gì thế này? Rồi họ sẽ cười nhạo nàng, một đứa con
gái quẫn quá phải lần mò đến tận đây vì tình yêu không được đáp lại. Rồi họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.