DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 374

bốn mươi chín

Ông tòa quỳ sụp xuống, và ông cầu Trời, ông, Jemubhai Popatlal kẻ vô

thần, kẻ đã thực hiện một chuyến đi dài và gian khổ để rũ bỏ lời cầu khấn
của gia đình, kẻ đã từ chối không ném quả dừa xuống nước để phù hộ cho
hành trình của mình nhiều năm về trước trên boong tàu SS Strathnaver.

“Nếu ông trả Mutt lại, tôi sẽ công khai thừa nhận ông, tôi sẽ không bao

giờ chối bỏ ông nữa, tôi sẽ tuyên bố rằng tôi tin ở ông – ông – nếu ông trả
Mutt lại…”

Rồi ông đứng dậy. Ông đang từ bỏ học vấn của mình, trở lại làm một

kẻ mê tín mặc cả với thần linh và dâng đồ hiến tế, đánh cược với số phận,
phỉnh nịnh và thách thức bất kỳ điều gì tồn tại ngoài kia…

Chứng minh đi nếu ông tồn tại!

Bằng không tôi sẽ biết ông chẳng là gì.

Chẳng là gì! Chẳng là gì! – ông nhạo báng.

Nhưng về đêm, ý nghĩ ấy trở lại trong óc ông…

Phải chăng đây là đức tin ông từng chối bỏ, phải chăng đây là quả báo?

Cho những tội lỗi ông gây ra mà không tòa án nhân gian nào xử được.

Nhưng ông biết, sức nặng của chúng trên bàn cân không vì thế mà giảm bớt,
không vì thế mà suy suyển chút nào… Nhưng ai có thể báo ứng ông? Ông
không tin vào cơn giận của trời già trên cán cân công lý. Dĩ nhiên là không.
Vũ trụ này có bao giờ lo chuyện cầm cân nảy mực. Chỉ có sự ngạo mạn rất
con người của ông thôi – cho đến ngày ông sáng mắt ra.

Rồi ông nghĩ đến gia đình, cái gia đình mà ông ruồng bỏ.

Ông nghĩ đến người cha đã nuôi dưỡng ông bằng sức mạnh, hy vọng và

tình yêu, để rồi bị ông trở mặt phỉ nhổ. Rồi ông nghĩ đến việc đuổi Nimi vợ
ông về nhà mẹ đẻ. Khi đó Bomanbhai Patei chủ nhân của tòa haveli điêu
khắc tinh xảo đã qua đời, và một ông em đã tiếm ngôi, cái điều bất hạnh của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.