huy hoàng lao xuống con dốc đầy những bãi phân bò.
Nhiều năm về sau Sai xuất hiện, và dù ông chưa bao giờ đàng hoàng
thừa nhận thực tế ấy với bản thân, thâm tâm ông vẫn hy vọng một thể chế
công lý không được ông thừa nhận sẽ bắt đầu xóa nợ cho mình.
“Mutt,” giọng ông vỡ òa ra. “Em cưng của ta. Em hư của ta. Em cưng
hư đốn của ta.” Ông lang thang tìm kiếm khắp núi non.
… Cùng với Sai và người đầu bếp.
Khi Mutt mất tích, Sai, sau khi đã che giấu chuyện mất Gyan, đầu tiên
bằng trận cảm sốt và sau đó bằng cơn điên loạn của vùng đồi, lại tìm thấy
một lớp ngụy trang hoàn hảo đến nỗi nàng cũng lẫn lộn vì nguồn cơn đau
khổ của mình. “Mutt Mutty Mutton chop,” nàng cất giọng hò thống thiết,
một điều nàng không bao giờ làm được để công khai bày tỏ nỗi bất hạnh của
chính mình. Nàng thầm biết ơn cái hùng vĩ của chốn núi non này, cứ đi mãi
mong tìm lại chân trời – vì sau khi kết thúc cuộc tình hứa hẹn một viễn cảnh
bao la kia, cái không gian lưu lại cho nàng dường như không tồn tại. Điều
đáng sợ nhất của nỗi buồn là sự tù túng.
Người đầu bếp cũng lang thang và gọi “MUTTY,” nỗi âu lo về đứa con
trai ẩn dưới sự mất tích của Mutt. “MUTTY.” Bác đang đối thoại với số
phận – đôi tay vươn ra, bàn tay xòe rộng, nhưng lá thư, nó vẫn không về.