DI SẢN CỦA MẤT MÁT - Trang 81

chiếu sáng đến nỗi ông có thể thấy cái hoa xúp lơ đang lên xanh tốt trong
hộp sọ con mình.

Ngay lập tức các cô con gái bị tước đi tất cả để cậu có thể nhận được

những gì tốt đẹp nhất, từ tình yêu cho đến thức ăn. Tháng năm cứ thế nhòa
nhạt trôi đi.

Nhưng những hy vọng của Jemubhai vẫn quá đỗi mơ hồ và chính cha

cậu là người đầu tiên đề cập đến chuyện làm công chức nhà nước.

Năm mười bốn tuổi, khi Jemubhai đỗ đầu lớp, ngài McCooe hiệu

trưỏng cho mời cha cậu đến và gợi ý rằng cậu nhà nên dự kỳ tuyển sinh của
luật sư đoàn địa phương để kiếm một chỗ làm ở tòa án sở tại. “Cậu nhà sáng
dạ lắm… rồi ra có thể chuyển lên tòa đại hình không chừng!”

Ông bố ra về và ngẫm nghĩ. Hừm, nếu thằng bé có khả năng như vậy,

nó có thể tiến xa hơn thế. Nó có thể làm hẳn thẩm phán ấy chứ, được không
nhỉ?

Con trai ông có thể, có thể, có khả năng! ngồi vào chiếc ghế đối diện

với cha mình, kẻ lũng đoạn cơ chế đầy hãnh diện, người thấp kém nhất về
thứ bậc trong tòa án. Nó có thể làm trưỏng công tố quận hoặc thẩm phán tòa
đại hình. Nó có thể đội mái tóc giả ngớ ngẩn màu trắng trên khuôn mặt sạm
đen vì cái nóng bỏng rát mùa hè và gõ búa tuyên án những vụ việc được dàn
gian dựng dối. Cha dưới, con trên, họ sẽ đại diện cho công lý, toàn quyền
thao túng.

Ông chia sẻ giấc mơ của mình với Jemubhai. Huyền diệu thay giấc mơ

ấy, nó như một chuyện thần tiên làm hai cha con ngây ngất, và có lẽ vì giấc
mơ ấy vỗ cánh bay cao quá tầm cản trỏ của logic, nó dần thành hình, bất đầu
tạo nên áp lực rõ ràng. Ví phỏng đầu òc không ngây thơ, hai cha con hẳn đã
chịu thua; giả sử họ đặt mục tiêu thấp hơn, theo logic về tính khả thi, chắc
họ đã thất bại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.