DI SẢN CỦA SỐ CHÍN - Trang 111

Bốn và bạn cậu ta, một con người tên là Sam, giải thích cho tôi họ đang

làm gì ở đây khi tôi sục sạo Chiếc hộp của mình. Tôi không tập trung nghe
họ nói gì cho tới khi họ chuyển sang câu chuyện của Sam - bố cậu ta mất
tích, có thể đã bị lũ Mog bắt đi. Tôi ước mình có thể cứu ông ta. Tôi ước
mình có thể cứu được tất cả mọi người. Nhưng tôi không thể. Ai sẽ ở đó để
cứu Maddy? Ai sẽ ở đó để cứu Sandor?

Tôi lấy ra từ Chiếc hộp của mình một viên đá tôi nhớ chú Sandor đã

dùng khi chú cần nghiên cứu bên trong một thiết bị phức tạp. Nó cho chú
khả năng nhìn xuyên qua các bộ phận, xem chúng hoạt động thế nào. Nó sẽ
cho phép Sam nhìn qua các bức tường và có lé sẽ tìm thấy bố cậu ta. Cậu ta
chỉ cần có chút đòn bẩy.

Tôi ấn ngón cái của mình vào trán Sam, chia sẻ sức mạnh của mình với

cậu ta. "Cậu có khoảng 10 phút. Đi đi". Cậu ta chạy đi dọc hành lang phía
xa.

Và đó cũng là lúc lũ Mog cuối cùng cũng ùa tới.

Chúng tới chật kín hành lang. Tôi lấy cây gậy của mình ra khỏi hộp và

lao tới đón đầu chúng. Tôi chạy lên trần nhà, nhanh hơn tôi nhớ mình có
thể làm vậy. Chúng còn không thấy tôi lao tới cho tới khi tôi nhảy xuống
giữa bọn chúng, xuyên táo hai thằng với một đầu phía gậy của tôi.

Tôi đã đợi quá lâu cho việc này.

Tôi quá thích thú với việc này đến mức chóng mặt khi tôi đánh xuyên

qua hàng ngũ lũ Mog - đánh vỡ sọ một tên ở đây, bẻ gãy xương sườn một
tên ở kia, quay cây gậy vù vù quanh mình. Liệu tên Mog đã bắt tôi và tra
tấn chú Sandor có trong đợt lính đầu tiên này? Cũng chả quan trọng, chúng
đều sẽ chết cả thôi. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Tôi không nhận ra mình đang cười như điên cho tới khi tro của lũ Mog

bay vào đầy miệng tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.