DI SẢN CỦA SỐ CHÍN - Trang 92

như thế. Ít nhất thì hắn cũng biết chấp nhận việc đồng bọn hắn bị đánh bại
thế chăng?

Tôi nắm lấy vai Maddy và kéo cô ấy dậy. Tay cô ấy buông thõng xuống

và tôi thấy mặt cô ấy tái mét. Đôi mắt đỏ ửng với ánh nhìn xa xăm, trông
như kẻ vô hồn. Tôi không muốn hình dung lũ Mog đã làm gì để khiến cô ấy
trở nên thất thần như thế này. Cô ấy giờ như một gánh nặng trong tay tôi.

"Đi thôi nào!", tôi nói to, lắc vai cô ấy.

Và rồi một thứ kì lạ xảy ra. Tôi cảm thấy một nguồn năng lượng trào

dâng từ bên trong và lan tới tay chân tôi, khiến các đầu ngón tay tôi ngứa
ran. Maddy cũng phải cảm thấy thế - một nguồn năng lượng ập vào - bởi
đôi mắt cô ấy trở nên tập trung trở lại.

"Cái - cậu đang làm cái gì vậy?", cô ấy run rẩy nói.

Tôi chả biết sao mình lại biết thế, hay chính xác thì sao tôi lại làm được

thế, nhưng tôi chắc chắn một biệt năng mới vừa xuất hiện. "Cứ tin mình",
tôi nói. "Cứ theo mình, được chứ?"

Cầm lấy tay Maddy, tôi chạy tới bức tường gần nhất. Tên Mog với cái

mũi gẫy cố chặn chúng tôi lại, nhưng tôi đẩy một cái bàn vào chân hắn
khiến hắn ngã nhào. Khi chúng tôi tới bức tường, tôi cảm thấy nguồn năng
lượng kia lần nữa và nhờ bản năng của mình tôi biết mình đã chuyển khả
năng chống trọng lực sang cho cả Maddy. Đó hẳn là những gì tôi cảm thấy
lúc trước - giờ tôi có khả năng chia sẻ sức mạnh của mình với người khác,
nhưng tôi không biết nó sẽ được bao lâu. Tôi bước tới, cảm nhận căn phòng
xoay chiều khi chúng tôi chạy lên tường. Đầu tiên có vẻ như Maddy cứ để
mặc tôi kéo cô ấy đi, nhưng rồi cô ấy chạy theo cách tôi vài bước. Tôi mỉm
cười khi thấy cô ấy buột ra một tiếng kêu nhỏ đầy ngạc nhiên, không tin
vào những gì mình đang làm.

"Gần thoát rồi", tôi hét về phía sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.