ĐI TÌM ALASKA - Trang 156

Nên họ không làm tôi khó chịu, không hẳn. Nhưng kế bên tôi, Đại Tá hít

thở thật sâu và thật chậm bằng mũi như một con bò tót đang chuẩn bị tấn
công.

Gã thật sự đã đảo mắt khi thằng Chiến Binh Ngày Thường Brooke

Blakely, đã bị Alaska gửi bảng điểm về cho bố mẹ, nói rằng, “Em chỉ buồn
vì em chưa bao giờ nói rằng em yêu cậu ấy. Em chỉ không hiểu vì sao."

“Tởm,” Đại Tá nói trong lúc chúng tôi đi ăn trưa. “Làm như Brooke

Blakely quan tâm đến Alaska vậy.”

“Nếu Brooke Blakely chết, mày có buồn không?” tôi hỏi.

“Tao đoán là có, nhưng tao sẽ không than vãn về sự thật rằng tao chưa bao

giờ nói rằng tao yêu nó. Tao không yêu nó. Nó là một con ngốc.”

Tôi nghĩ những người khác có lý do thích hợp để thương tiếc cô ấy hơn

chúng tôi. Sau cùng thì, họ đã không giết cô ấy, nhưng tôi biết mình không
nên thử nói thế với Đại Tá khi gã đang điên.

chín ngày sau

“TAO CÓ MỘT GIẢ THUYẾT,” Đại Tá nói khi tôi bước vào phòng sau

một ngày học hành khổ ải. Trời đã đỡ lạnh hơn, nhưng thông tin ấy chưa đến
tai nhân viên phụ trách hệ thống sưởi, nên toàn bộ phòng học đều ngột ngạt
và nóng bức, và tôi chỉ muốn chui vào giường và ngủ đến khi tới giờ được
ngủ lần nữa.

“Hôm nay không thấy mày trong lớp,” tôi nói trong lúc ngồi xuống

giường. Đại Tá ngồi ở bàn gã, khom người trên một cuốn sổ. Tôi nằm ngửa
và kéo mền đắp kín đầu, nhưng Đại Tá không chịu thua.

“Ờ, phải, tao bận nghĩ ra giả thuyết, vốn không thực tế cho lắm, nhưng nó

hợp lý. Nên, nghe này. Nó đã hôn mày. Đêm đó, có người gọi, Jake, tao
đoán thế. Hai người cãi nhau về chuyện ngoại tình hay gì đó khác, ai biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.