ĐI TÌM ALASKA - Trang 174

“Tao không muốn nó biết cho lắm,” tôi nói trong lúc hai đứa quay trở về

phòng, chai Gatorade nhét trong túi áo len của tôi. “Nó sẽ ghét tụi mình cho
mà xem.”

“Ờ, nhưng nó sẽ ghét tụi mình hơn nếu cứ giả vờ là nó không tồn tại,” Đại

Tá trả lời.

Mười lăm phút sau, tôi đứng trước cửa nhà Đại Bàng.

Ông cầm một cái muỗng vét bột ra mở cửa, mỉm cười, và nói, “Miles, vào

đi. Tôi đang làm bánh kẹp trứng. Trò ăn một cái không?”

“Không ạ, em cảm ơn thầy,” tôi nói, theo Đại Bàng vào bếp.

Công việc của tôi là ngăn ổng vào phòng khách trong ba mươi giây để

Đại Tá lấy thiết bị kiểm tra độ cồn mà không bị phát hiện. Tôi ho thật lớn để
ra hiệu cho Đại Tá biết là đã an toàn. Đại Bàng cầm bánh kẹp trứng lên và
cắn một miếng. “Sao trò lại cất công đến thăm tôi thế này?” Ổng hỏi.

“Em chỉ muốn nói với thầy rằng Đại Tá, ý em là, Chip Martin cậu ấy là

bạn cùng phòng của em, thầy biết đấy, cậu ấy đang đánh vật với môn Latin.”

“Chà, trò ấy không đến lớp, theo những gì tôi biết, điều này có thể khiến

việc học hành trở nên rất khó khăn.” Ông đi về phía tôi. Tôi ho tiếp, rồi lùi
lại, Đại Bàng và tôi như nhảy điệu tango về phía phòng khách.

“À, dạ, cậu ấy thức cả đêm nghĩ về Alaska,” tôi nói, đứng thẳng lưng, cố

che mắt Đại Bàng khỏi phòng khách với bờ vai không-rộng-lắm của tôi. “Họ
rất thân thiết, thầy biết đấy.”

“Tôi biết điều đó” ổng nói, và trong phòng khách, tiếng giày thể thao của

Đại Tá kêu cót két trên sàn gỗ cứng. Đại Bàng nhìn tôi thắc mắc và bước
qua một bên. Tôi nhanh chóng nói, “Bếp đang cháy ạ?” và chỉ về phía chảo
chiên.

Đại Bàng quay phắt lại, nhìn bếp lửa rõ-ràng-là-không-cháy, rồi lao về

phía phòng khách.

Trống trơn. Ông quay lại phía tôi. “Trò đang có âm mưu gì sao, Miles?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.