ĐI TÌM ALASKA - Trang 175

“Không, thưa thầy. Thật đấy. Em chỉ muốn nói về Chip thôi.”

Ông nhướng mày, lộ vẻ hoài nghi. “Ừa, tôi hiểu đây là một mất mát to lớn

đối với những người bạn thân của Alaska. Thật tồi tệ. Không gì có thể xoa
dịu nỗi đau này, đúng chứ?”

“Vâng ạ.”

“Tôi thông cảm cho Chip. Nhưng sự học là quan trọng. Alaska hẳn cũng

muốn, tôi chắc vậy, việc học hành của Chip được tiếp tục suôn sẻ.”

Chắc vậy, tôi nghĩ. Tôi cảm ơn Đại Bàng, và ổng hứa sẽ làm bánh kẹp

trứng cho tôi trong tương lai gần, làm tôi lo rằng ổng sẽ cầm bánh kẹp trứng
và xuất hiện ở phòng tụi tôi vào một trưa nào đó để phát hiện hai đứa A. lén
hút thuốc trong lúc Đại Tá B. lén uống sữa trộn vodka trong bình gần bốn lít.

Được nửa đường về kí túc xá, Đại Tá đuổi kịp tôi. “Mày tỉnh phết, với cái

câu ‘bếp đang cháy ạ?’ Nếu mày không hỏi thế, tao đã bị nướng chín rồi. Dù
tao đoán giờ mình phải đến lớp Latin. Môn Latin ngu ngốc.”

“Mày lấy được không?” Tôi hỏi.

“Ờ,” Gã nói. “Ờ. Lạy Chúa, cầu trời tối nay ổng không đi kiếm nó. Mà

thiệt, ổng sẽ không bao giờ nghi ngờ cái gì. Ai lại ăn cắp một cái máy đo
nồng độ cồn
chứ?”

Vào hai giờ sáng, Đại Tá uống ly vodka thứ sáu, nhăn mặt, đoạn huơ tay

về phía chai Mountain Dew tôi đang uống. Tôi đưa nó cho gã, và gã uống
một ngụm lớn.

“Tao không nghĩ ngày mai mình có thể đến lớp Latin,” gã nói. Giọng gã

hơi lè nhè, như thể lưỡi đã bị bỏng. “Một lần nữa thôi,” tôi van nài.

“Được rồi. Nhưng tới đây thôi nhé.” Gã rót một chút vodka vào một cái ly

giấy, nuốt ực, trề môi, và siết chặt nắm tay. “Ôi Chúa ơi, kinh quá. Uống với
sữa đỡ hơn nhiều. Đống này phải được hai mươi bốn điểm đó.”

“Chúng ta phải chờ mười lăm phút sau ly cuối của mày mới kiểm tra,” tôi

nói sau khi đã tải hướng dẫn sử dụng máy đo nồng độ cồn từ Internet xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.