ĐI TÌM ALASKA - Trang 176

“Mày thấy say chưa?” “Nếu cơn say là bánh quy, tao sẽ là hiệu Famous
Amos.” Chúng tôi bật cười. “Bớ Chip! Còn gì vui hơn nữa,” tôi nói.

“Thứ lỗi cho tao. Tao không tỉnh táo.”

Tôi giữ máy đo nồng độ cồn trong tay, một cái máy màu bạc bóng loáng

cỡ một cái điều khiển nhỏ. Bên dưới màn hình LCD là một cái lỗ bé tí. Tôi
thổi vào đó để kiểm tra: 0.00, nó hiện ra. Tôi đoán máy vẫn hoạt động.

Sau muời lăm phút, tôi đưa máy cho Đại Tá. “Thổi thật mạnh vào đó ít

nhất hai giây,” tôi nói.

Đại Tá phồng má, gã thổi một hơi mạnh và dài vào cái lỗ, khuôn mặt dần

đỏ bùng.

.16. “Ôi không,” Đại Tá nói. “Chúa ơi.”

“Mày được hai phần ba quãng đường rồi,” tôi khuyến khích gã.

“Ừa, nhưng tao được hai phần ba quãng đường đến nôn ọe.”

“Ờ, rõ ràng là được mà. Cô ấy làm được. Coi nào! Mày uống hơn một đứa

con gái được mà, đúng không?”

“Đưa tao chai Mountain Dew,” gã đanh mặt nói.

Và rồi tôi nghe tiếng bước chân ngoài cửa. Những tiếng bước chân.

Chúng tôi chờ đến 1:00 sáng để bật đèn, nghĩ rằng mọi người đã ngủ từ lâu,
đằng nào cũng là tối ngày thường, nhưng những tiếng bước chân, chết tiệt,
và trong lúc Đại Tá nhìn tôi thắc mắc, tôi giật lấy máy đo nồng độ từ gã và
nhét nó vào giữa đống đệm mút của ghế sofa và gom ly giấy và chai
Gatorade đựng vodka rồi lùa chúng xuống dưới BÀN CÀ PHÊ, và tôi rút
một điếu thuốc khỏi hộp rồi đốt nó ngay lập tức, mong rằng mùi khói sẽ át
hết mùi rượu. Tôi phà khói mà không hít vào, cố phủ kín căn phòng, và tôi
sắp quay lại sofa thì ba tiếng gõ cửa gấp rút vang lên và Đại Tá nhìn tôi, hai
mắt mở to, tương lai bất chợt u tối hiện ra trước mắt gã, và tôi thì thầm,
“Khóc đi,” trong lúc Đại Bàng vặn tay nắm cửa.

Đại Tá khom người tới, đầu vùi vào giữa gối, đôi vai run run, và tôi vòng

tay ôm gã trong lúc Đại Bàng bước vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.