ĐI TÌM ALASKA - Trang 186

quanh một đống khoai tây McKhông- Nuốt-Nổi, và cũng vì chẳng có thằng
nào học hành đàng hoàng, chúng tôi đều có nguy cơ bị gửi bảng điểm về
nhà.

“Vấn đề là tao không thấy môn này thú vị,” Takumi thản nhiên nói.

“Hơi khó giải thích chuyện đó cho giám đốc tuyển sinh ở Havard,” Đại Tá

đốp lại.

“Tao không biết,” tôi nói. “Tao thấy nó khá hấp dẫn.”

Và chúng tôi bật cười, nhưng tiếng cười dần biến thành bầu không khí im

lặng ngột ngạt, và chúng tôi biết tất cả đều đang nghĩ về cô ấy, đã chết và tắt
ngóm tiếng cười, cơ thể lạnh băng, không còn là Alaska nữa. Ý nghĩ rằng
Alaska không còn nữa vẫn khiến tôi sững sờ mỗi lần nghĩ đến. Cô ấy đang
thối rữa dưới lòng đất ở Trạm Vine, Alabama,
tôi nghĩ, nhưng cũng chẳng
chính xác. Xác cô ấy nằm đó, nhưng cô ấy không ở đâu cả, không là gì hết,
BÙM.

Khoảng thời gian vui vẻ nhất dường như luôn đi kèm nỗi buồn, bởi vì khi

chúng tôi nhận ra cuộc đời có ý nghĩa như thế nào khi cô ấy ở bên cũng là
lúc chúng tôi biết rằng cô ấy đã hoàn toàn biến mất thật rồi.

Tôi mua thuốc hút. Tôi chưa bao giờ đặt chân vào tiệm rượu Coosa,

nhưng nó tiêu điều y chang Alaska đã tả: sàn gỗ bụi bặm kêu cót két trong
lúc tôi đi đến quầy tính tiền, và tôi thấy một thùng rượu lớn đựng đầy nước
mặn đúng ra phải chứa MỒI SỐNG, nhưng thực tế chỉ toàn những cá tuế đã
chết nổi lềnh bềnh. Người phụ nữ đứng sau quầy nhe bốn cái răng cười với
tôi lúc tôi bảo bà bán cho một hộp Marlboro Lights.

“Cậu học Culver Creek hở?” bà hỏi, và tôi không biết mình nên nói thật

hay không, vì không thằng học sinh cấp ba nào mười chín tuổi cả, nhưng bà
cầm lấy một hộp thuốc ở dưới và đặt nó lên quầy mà không hỏi thẻ căn
cước, nên tôi đáp, “Vâng ạ.”

“Học hành thế nào?” bà hỏi.

“Ổn ạ,” tôi trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.