ĐI TÌM ALASKA - Trang 187

“Nghe bảo mới có người ở đó chết.”

“Vâng,” tôi nói.

“Ta rất tiếc về chuyện đó.”

“Vâng.”

Người phụ nữ, tôi không biết tên vì đây không phải loại cửa hàng sẽ tốn

tiền làm thẻ tên nhân viên, có một cọng lông trắng dài mọc từ nốt ruồi trên
má trái. Không gớm ghiếc, không hẳn, nhưng tôi không thể ngưng liếc nó
rồi nhìn đi chỗ khác.

Sau khi quay lại xe, tôi đưa một hộp thuốc lá cho Đại Tá.

Chúng tôi kéo cửa sổ xuống, dù cái lạnh tháng Hai rét cắt da mặt và tiếng

gió ào ào khiến chúng tôi không thể nói chuyện với nhau. Tôi ngồi ở một
góc và hút thuốc, tự hỏi vì sao bà già ở tiệm rượu Coosa không giật đứt cọng
lông khỏi nốt ruồi cho rồi. Gió thổi qua cứa sổ để mở của Takumi ở đằng
trước và táp vào mặt tôi. Tôi nhích vào chính giữa ghế sau và ngước nhìn
Đại Tá ở ghế cạnh tài xế, gã đang cười, quay mặt sang luồng gió thổi vào từ
cửa sổ.

bốn mươi sáu ngày sau

TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI LARA, nhưng buổi trưa ngày

hôm sau, Takumi nói đúng một câu khiến lương tâm tôi cắn rứt. “Mày nghĩ
Alaska sẽ nghĩ gì về cái quỉ này?” cậu ta hỏi trong lúc nhìn Lara ngồi ở bên
kia căn-tin. Em ấy đang ngồi cách chúng tôi ba bàn cùng với bạn cùng
phòng, Katie, đang kể chuyện gì đó, và Lara mỉm cười mỗi lần Katie bật
cười trước một câu đùa của chính mình. Lara múc một nĩa đầy món bắp
đóng hộp và giữ nó ở trên đĩa, đưa miệng lại gần và cúi đầu xuống trong lúc
ngậm lấy cái nĩa, một người ăn im lặng.

“Ẻm có thể nói chuyện với tao” tôi bảo Takumi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.