ĐI TÌM ALASKA - Trang 195

“Và ‘chỉ vẽ linh tinh thôi,’ nhớ không? Jake hỏi cô ấy đang làm gì và cô

ấy nói ‘chỉ vẽ linh tinh thôi’ và rồi cô ấy nói ‘Ôi Chúa ơi’ và rồi hoảng lên.
Cô ấy nhìn những hình vẽ và nhớ ra gì đó.”

“Trí nhớ tốt lắm, Bé Bự,” gã tán thành, và tôi thắc mắc vì sao Đại Tá

không thèm phấn khích gì.

“Và rồi cô ấy hoảng lên,” tôi lặp lại, “và ra ngoài tìm hoa tulip trắng trong

khi chúng ta đốt pháo. Cô ấy thấy hình vẽ, nhớ ra điều mình đã quên, và rồi
hoảng lên.”

“Có thể,” gã nói, vẫn nhìn mấy bông hoa chằm chằm, chắc đang cô nhìn

chúng bằng ánh mắt của cô ấy. Cuối cùng gã đứng lên và nói, “Đấy là một
giả thuyết hợp lý, Bé Bự ạ,” và vươn tay vỗ vai tôi, như một huấn luyện viên
khen ngợi cầu thủ. “Nhưng chúng ta vẫn chưa biết nó đã quên cái gì.”

sáu mươi chín ngày sau

MỘT TUẦN SAU PHÁT HIỆN về hình vẽ bông hoa, tôi đã phải chấp

nhận sự vô nghĩa của nó, sau cùng tôi vẫn chẳng phải Banzan trong chợ thịt
và khi những cây thích quanh sân trường bắt đầu thấp thoáng vẻ hồi sinh và
nhân viên bảo trì khởi sự cắt cỏ trong kí túc xá lần nữa, tôi nghĩ cuối cùng
mình đã đánh mất cô ấy thật rồi.

Trưa hôm đó, Đại Tá và tôi đi vào trong rừng cây bên hồ và hút một điếu

thuốc ngay đúng chỗ đã bị Đại Bàng bắt quả tang mấy tháng trước. Chúng
tôi vừa mới trở về từ một cuộc họp toàn thị trấn, Đại Bàng thông báo trường
sẽ xây một sân chơi cạnh bờ hồ để tưởng nhớ Alaska. Đúng là cô ấy thích
xích đu, tôi đoán, nhưng một sân chơi? Lara đứng lên ở buổi học, rõ ràng là
lần đầu tiên của em ấy và nói rằng họ nên làm thứ gì đó vui vẻ hơn, thứ gì
đó Alaska sẽ đích thân làm.

Giờ, bên bờ hồ, ngồi trên một khúc gỗ đầy rêu mục ruỗng, Đại Tá bảo tôi,

“Lara nói đúng. Chúng ta nên làm gì đó cho nó. Một trò chơi khăm. Một trò
nó sẽ thích.” “Kiểu, một trò khăm tưởng nhớ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.