ĐI TÌM ALASKA - Trang 32

“Khoan. Khoan,” gã nói, rồi nhảy khỏi giường, nhìn chằm chằm tôi trong

bóng tối. “Tụi nó quấn băng keo mày? Như thế nào?” và tôi cho gã thấy: Tôi
đứng như xác ướp, hai chân chụm vào nhau và hai tay ép sát sườn, và cho gã
thấy họ quấn người tôi ra sao. Rồi tôi ngã phịch xuống ghế.

“Quỷ thần ơi! Mày có thể chết đuối! Tụi nó chỉ được quăng mày xuống

nước với cái quần lót rồi chạy thôi!” gã hét lên. “Tụi nó nghĩ cái quỷ gì vậy?
Là ai? Kevin Richman rồi ai nữa? Mày nhớ mặt tụi nó không?”

“Có, tao nghĩ thế.”

“Tụi nó chơi vậy làm quái gì nhỉ?” gã thắc mắc.

“Mày có làm gì tụi nó không?” tôi hỏi.

“Không, nhưng giờ tao chắc như đinh đóng cột là có. Chúng ta sẽ trả đũa

tụi nó.”

“Không có gì nghiêm trọng đâu. Tao thoát ra được rồi.”

“Mày có thể đã chết." Và tôi đoán là đúng. Nhưng tôi đã không chết.

“Chà, có lẽ ngày mai tao chỉ cần tới gặp Đại Bàng và méc ổng,” tôi nói.

“Tuyệt đối không được,” gã trả lời. Gã đi tới chỗ cái quần soóc nhàu nhĩ

trên sàn và lôi ra một gói thuốc. Gã đốt hai điếu và đưa tôi một điếu. Tôi hút
hết cái quỷ đó. “Mày sẽ không làm thế,” gã nói tiếp, “vì đấy không phải
cách xử lý rắc rối ở đây. Với lại, mày không muốn mang tiếng mách lẻo đâu.
Nhưng chúng ta sẽ xử lũ khốn đó, Bé Bự. Tao hứa với mày. Tụi nó sẽ hối
hận vì đã bắt nạt một trong số bạn bè của tao.”

Và nếu Đại Tá nghĩ rằng gọi tôi là bạn sẽ khiến tôi theo phe gã, thì, ờ, gã

đã đúng. “Tối nay Alaska hơi thô lỗ với tao,” tôi nói. Tôi ngả người về
trước, mở một ngăn bàn trống và dùng tạm nó như gạt tàn.

“Tao nói rồi, nó ẩm ương lắm.”

Tôi mặc áo thun, quần soóc và mang vớ đi ngủ. Không cần biết trời nóng

thế nào, tôi đã quyết tâm, tôi sẽ mặc quần áo đi ngủ mỗi đêm ở Creek, cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.