ĐI TÌM ALASKA - Trang 39

“Điều duy nhất ông bố cùi bắp của tao dạy,” Đại Tá nói trong khi hai tay

thoăn thoắt đan cài chiếc cà-vạt thành một nút thắt hoàn hảo, "là cách thắt
cà-vạt. Kì quặc nhỉ, vì tao không thể tưởng tượng ra có dịp nào ổng phải thắt
cà-vạt hết.”

Ngay lúc đó, Sara gõ cửa. Tôi đã thấy cô gái một hoặc hai lần trước đó,

nhưng Đại Tá chưa bao giờ giới thiệu tôi với cổ và đêm ấy gã cũng không
có dịp.

“Ôi Chúa ơi. Anh không ủi được cái áo sao?” cổ vặn vẹo, dù Đại Tá đang

đứng trước tấm ván ủi. “Tụi mình sắp đi chơi với bố mẹ em.” Sara trông
tuyệt đẹp trong bộ váy mùa hè màu xanh. Mái tóc dài hoe vàng được cột lên
thành búi, với một lọn tóc buông xõa ở hai bên. Nhìn cổ như một siêu sao—
một cô nàng đỏng đảnh.

“Nghe này, anh cố hết sức rồi. Không phải ai cũng có hầu gái ủi đồ giùm

đâu.”

“Chip, cái kiểu ăn nói hoạnh họe ấy làm anh lùn hơn đó.”

“Quỷ thần ơi, tụi mình có thể ra cửa mà không cãi nhau không?”

“Em nói vậy thôi. Là một vở opera đấy. Nó rất quan trọng với bố mẹ em.

Mà sao cũng được. Đi thôi.” Tôi muốn lánh đi, nhưng trốn trong nhà tắm
nghe hơi tồ, và Sara đang đứng án ở cửa, một tay chống hông, một tay
nghịch chìa khóa xe như thể muốn nói, Đi thôi.

“Anh có thể mặc tuxedo và bố mẹ em vẫn sẽ ghét anh!” gã hét lên.

“Không phải lỗi của em! Do anh chọc tức họ!” Đoạn cổ giơ chìa khóa xe

trước mặt gã. “Được rồi, hoặc ta đi ngay bây giờ hoặc không đi đâu cả.”

“Cóc cần. Tôi không đi đâu với cô hết,” Đại Tá độp lại.

“Ổn thôi. Buổi tối tốt lành.” Sara đập cửa mạnh đến nỗi cuốn tiểu sử Leo

Tolstoy cỡ lớn của tôi (lời trăng trối của ổng: “Sự thật là... ta quan tâm rất
nhiều... đến những gì họ...”) rớt khỏi kệ sách và rơi bịch xuống sàn nhà kẻ
ca-rô, tựa như tiếng vọng của cánh cửa đóng sầm.

“AAAAAA!!!!!!!!!!!” gã gào to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.