ĐI TÌM ALASKA - Trang 40

“Ra đấy là Sara,” tôi nói.

“Ờ.”

“Nom tốt tính dữ.”

Đại Tá bật cười, gã quì xuống kế tủ lạnh mini và lôi ra một bình gần bốn

lít sữa. Gã mở nắp, nhấp một ngụm, nhăn mặt, ho mấy tiếng, rồi ngồi xuống
sofa với bình sữa kẹp giữa hai chân.

“Sữa chua rồi hay sao?”

“Ồ, đáng ra tao phải nói sớm hơn. Đây không phải sữa. Nó là hỗn hợp

năm phần sữa và một phần vodka. Tao gọi nó là ambrosia. Thức uống thần
thánh. Mày không ngửi ra mùi vodka trong sữa, nên Đại bàng không thể bắt
tội tao trừ phi ổng uống thử một ngụm. Khuyết điểm của nó là có vị như sữa
chua và cồn tẩy rửa, nhưng giờ là tối thứ sáu, Bé Bự ạ, và bạn gái tao là một
con quỷ cái. Mày uống không?”

“Tao xin kiếu.” Ngoại trừ vài ngụm sâm-panh mừng Năm Mới dưới sự

giám sát chặt chẽ của cha mẹ, tôi thật sự chưa bao giờ uống thứ nước có cồn
nào, và “ambrosia” dường như không phải loại đồ uống thích hợp để khởi
đầu. Bên ngoài, tôi nghe tiếng bốt điện thoại reng. Tôi thấy ngạc nhiên trước
tần suất hiếm hoi của nó, trong khi chỉ có năm bốt điện thoại chia cho 190
đứa học sinh. Chúng tôi không được dùng điện thoại di động, nhưng tôi để ý
vài đứa Chiến Binh Ngày Thường lén mang theo. Và hầu hết những đứa
không-phải-Chiến-Binh gọi cha mẹ của chúng khá thường xuyên, như tôi,
nên các bậc phụ huynh chỉ gọi khi con của họ quên mất.

“Mày không bắt máy à?” Đại Tá hỏi tôi. Tôi không thích bị gã ra lệnh,

nhưng tôi cũng không có hứng đánh nhau.

Qua cảnh tranh tối tranh sáng chớp nháy, tôi đi bộ đến bốt điện thoại, nó

được khoan vào tường giữa Phòng 44 và 45. Ở hai bên là một tá những số
điện thoại và ghi chú riêng tư được viết bằng bút bi và bút lông (205.
555.1584; Tommy đến sân bay 4:20; 773. 573. 6521; ỊG—KuJfs?). Bạn phải
thật kiên nhẫn để gọi tới số điện thoại trả tiền. Tôi bắt máy sau tiếng reng
thứ chín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.