ĐI TÌM ALASKA - Trang 47

“Cậu đáng yêu quá,” cô ấy nói, và tôi cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt

của cô và bối rối quay đi. “Tiếc quá, mình yêu bạn trai mình.” Tôi nhìn
chằm chằm vào đống rễ cây chằng chịt bên bờ lạch, cố tỏ vẻ như mình
không vừa được gọi là đáng yêu.

Takumi cũng không tin, và cậu ta đi đến chỗ tôi, đưa tay vò tóc tôi, và bắt

đầu đọc rap cho Alaska nghe. “Ừa, Bé Bự rất đáng yêu/ Nhưng cậu thích
quái chiêu / Nên Jake mới dễ chịu/ Vì cậu ta rất chết tiệt. Chết tiệt. Suýt nữa
mình có bốn từ vần với đáng yêu rồi. Nhưng tất cả những gì mình nghĩ được
đàng điệu, mà nó thậm chí còn không phải một từ.”

Akska bật cười. “Cậu làm mình hết giận rồi. Chúa ơi, đọc rap gợi tình

phết. Bé Bự, cậu có biết mình đang ở cùng em-xi đỉnh nhất bang Alabama
chưa?”

“Ưm, không.”

“Nổi nhạc lên, Đại Tá Tai Ương,” Takumi hô vang, và tôi bật cười trước ý

nghĩ một gã thấp bé và ngớ ngẩn như Đại Tá cũng có nghệ danh rap. Đại Tá
khum tay đặt lên miệng và bắt đầu tạo ra mấy âm thanh lô bịch mà tôi đoán
là nhạc miệng. Bình-bịch. Bình-bìnhbình-bịch.Takumi cười phá lên.

“Bên bờ sông hôm nay, cậu muốn thấy tôi chứng tỏ?/ Nếu làn khói là que

kem, thì tôi sẽ liếm nó/ Tôi đặt vần lạc hậu tựa người La Mã thuở hồng
hoang/ Đại Tá bắt nhịp buồn như Arthur Miller viết về Willy Loman/ Đôi
khi tôi bị gọi là một ông bầu đa đoan/ Tôi có thể rap nhanh và rap chậm,
thưa ông bạn.”

Cậu ta dừng lại, hít một hơi, rồi kết thúc.

“Như Emily Dickinson, tôi không sợ vần méo/ Và đấy là kết thúc của

đoạn này, em-xi xin chốt kèo.”

Tôi không biết phân biệt vần méo với vần thường, nhưng tôi đại để cũng

ấn tượng. Chúng tôi khẽ vỗ tay hoan hô Takumi. Alaska hút hết điếu thuốc
và búng nó ra sông. “Sao cậu hút nhanh dữ vậy?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.