ĐI TÌM ALASKA - Trang 83

khiến tôi khó chịu vừa đủ để không thấy buồn ngủ khi đọc. Tôi thật ngớ
ngẩn khi buồn bã đến vậy. Tôi đã bỏ rơi họ, nhưng lại có cảm giác bị bỏ rơi.
Dẫu vậy, tự dưng tôi nhớ nhà kinh khủng.

Tôi nhìn lên phía cây cầu và thấy Alaska ngồi trên một trong những cái

ghế xanh ở Trũng Hút Thuốc, và dù tôi muốn ở một mình, tôi lại nghe bản
thân mình cất tiếng, “Này.” Rồi, khi cô ấy không quay sang nhìn, tôi hét to,
“Alaska!” Cô ấy bước tới.

“Mình đang tìm cậu,” cô ấy nói, ngồi cạnh tôi trên tảng đá.

“Này.”

“Mình thật sự xin lỗi, Bé Bự,” cô ấy bảo, và vòng tay ôm lấy tôi, dựa đầu

vào vai tôi. Tôi chợt nhận ra cô ấy thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy
ra, nhưng cô ấy vẫn có vẻ rất chân thành.

“Mình phải làm gì dây?”

“Cậu sẽ ăn mừng Lễ Tạ Ơn với mình, ngốc ạ. Ở đây.”

“Thế tại sao cậu không về nhà nghỉ lễ?” tôi hỏi có ấy.

“Vì mình sợ những bóng ma, Bé Bự à. Và nhà thì đầy rẫy chúng.”

năm mươi hai ngày trước

SAU KHI MỌI NGƯỜI RỜI ĐI; sau khi mẹ của Đại Tá xuất hiện trong

một chiếc xe hai khoang cũ mèm và gã ném cái túi thể thao cỡ bự của mình
lên ghế sau; và sau khi gã nói, “Tao không giỏi nói lời tạm biệt. Hẹn gặp
mày sau một tuần nữa. Đừng làm những gì tao sẽ không làm”; và sau khi
một chiếc limousine màu xanh đến đón Lara, bố em là vị bác sĩ duy nhất tại
một thị trấn nhỏ ở phía nam Alabama; và sau khi tôi đi cùng Alaska trên
chuyến xe não nề không cần đạp cái phanh chết tiệt chở Takumi ra sân bay;
và sau khi sân trường chìm vào sự im lặng đáng sợ, không tiếng sập cửa và
chơi nhạc và cười đùa và la hét; sau tất cả chuyện đó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.