đệm! ôi, những chỗ trú ẩn đẹp đẽ giữa vỏ gối và ruột gối, trong những nếp
chăn!); và tất nhiên, phòng tắm, lúc nào cũng ẩm ướt; và tủ quần áo (sau một
bữa hút máu no nê, còn gì thoải mái hơn là được vùi mình trong một chiếc
quần êm ái khôn tả hay giữa những nếp váy, nhất là khi vẫn còn vệt mồ hôi
đọng lại?).
Sau nửa giờ làm việc miệt mài, Amandine đứng dậy: cô đã thu hoạch
xong. Tóc vàng vui vẻ.
“Chị thấy không, em chắc mà! Nhà em có muỗi đâu.”
Amandine khẽ cười. Cô xoay nhẹ chiếc cốc lưới phía cuối ống hút của
chiếc máy hút bụi khổng lồ.
“Em nhìn xem!”
Có đến năm chục con đang bay loạn xạ trong chiếc cốc. Nhìn thoáng
qua, đa phần trong số chúng là muỗi Culex, trong đó có hai con bụng căng
phồng vì hút máu. Nhưng rất có thể dưới đáy cốc có hai con muỗi vằn,
những con muỗi ghê gớm mà chúng tôi đang tìm bắt. Tóc vàng không tin
vào mắt mình. Amandine tận hưởng sự thỏa mãn.
Bài học của dòng sông
Ngạc nhiên chưa: đi đò sang Surinam, ngay bờ bên kia sông, lại…
không phải trả tiền. Nhưng sự ngạc nhiên không kéo dài được lâu. Đò ở đây
là do người Trung Quốc đầu tư, để bán hàng, và khách hàng chính của họ lại
là… người dân Maripasoula.
Thoạt nhìn, sông Maroni ngăn cách:
- một bên là nước Pháp, quê hương của nghệ thuật, luật pháp và trợ cấp
tối thiểu;
- bên kia là Surinam, xa xôi trong rừng thẳm, cách đây không lâu còn bị
cho là không thể giao du được, vì tham gia quá sâu vào việc buôn ma túy…