ĐỊA CUNG RỰC LỬA - Trang 113

Ta không biết.

Ta biết rằng Meg đang đau đớn, nhiều hơn là cô đang thể hiện.Những

bi kịch của cuộc đời ngắn ngủi của cô bắt đầu từ khi cha cô mất. Chúng bắt
đầu từ đây. Những tàn tích chứa đựng một cuộc sống có thể đã có.

Ta muốn ôm cô. Và, tin ta đi, đó không phải cảm xúc mà ta thường có.

Đó là việc chịu trách nhiệm cho việc huých khuỷu tay vào ngưc ta hoặc đập
cán kiếm vào muic của ta.

"Em có...?" ta ấp úng. "Em có tất cả nhwungx ký ức này bao lâu nay?

Em có biết cha em đang cố gắng làm gì ở đây?"

Một cái nhún vai bơ phờ. Cô bé nắm lấy một nắm bụi và thảy nó

xuống cái hố như thể đang gieo hạt.

"Phillip," Meg nói, như thể cái tên bật ra khỏi cô. "Cha tôi tên là

Phillip McCaffrey."

Cái tên làm ta nhớ đến vị vua của Macedonian, cha của Alexander.

Một chiến binh giỏi, Nhưng không hề vui vẻ. Chưa bao giờ hứng thú với
âm nhạc hoặc thơ ca hặc thậm chí là bắn cung. Với Phillip, tất cả đều là
phalanx (quân lính được vũ trang và đứng trong đội hình chặt chẽ). Nhàm
chán.

"Phillip McCaffrey là một người cha tốt." Ta nói, cố gắng để giọng ta

không có sự cay đắng. Bản thân ta không có nhiều kinh nghiệm với những
người cha tốt.

"Ông có mùi như lớp phủ," Meg nhớ lại. "Theo cách tốt."

Ta không biết sự khác nhau giữa mùi lớp phủ tốt và mùi lớp phủ xấu,

nhưng ta gật đầu tôn trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.