ĐỊA CUNG RỰC LỬA - Trang 125

"Nhà..." ' Tristan McLean nghiền ngẫm chữ. Ông dường như thấy nó

cay đắng và không có ý nghĩa. "Vào trong đi." Ông vãy tay mơ hồ xuống
đường xe. "Tôi nghĩ con bé..." giọng của ông vang lên khi ông nhìn tấy có
hai người đang di chuyển hai bức tượng cá trê bằng đá cẩm thạch. "Đi đi.
Đừng bận tâm."

Ta không chắc ông đang nói với bọn ta hay với những người vận

chuyển, nhưng giọng nói bị đánh bại của ông còn đáng bó dodonhj hơn cả
vẻ ngoài của ông.

Bọn ta đi qua một khu vườn điêu khắc và một hồ nước lấp lánh, thông

qua một cánh cửa gỗ sồi được đánh bóng vào căn nhà.

Sàn nhà được lát gạch đỏ Saltillo lấp lánh. Những bức tường trắng sữa

để lại những dấu ấn nơi những bức tranh đã từng được treo. Bên phải của
bọn talaf một nhà bếp kéo dài mà ngay cả Edesia, nữ thần La Mã của
những bữa tiệc, cũng phải ngưỡng mộ. Phía trước bọn ta là một căn phòng
rộng lớn với trần nhà làm bằng gỗ tuyết tùng vao hơn 30 feet, một lò sưởi
lớn và một cánh cửa kính lớn dẫn tới sân thượng nhìn ra phía biển.

Buồn thay, căn phòng là một cái vỏ rỗng: không đò đạc, không thảm,

không tắc phâm nghệ thuật- chỉ một vài dây cáp cuộn tròn trên tường và
một chiếc chổi và một chiếc hót rác dựa vào trong góc tường.

Một căn phòng ấn tượng như vậy không nên trống rỗng như vậy. Nó

mang cảm giác như một ngôi đền mà không có tượng, âm nhạc và những
đồ cúng tế bằng vàng. (Ôi, vì sao ta lại tra tấn bản thân với suy nghĩ như
vậy?)

Ngồi trên rào chắn quanh lò sưởi, đi quan một chồng giáy tờ, là một cô

gái trẻ với nước da màu đồng và mái tóc sẫm màu. Chiếc áo phông màu
cam của trại con lai của cô làm ta đoán rằng ta đang nhìn Piper, con gái của
Aphrodite và Tristan McLean.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.