DỊCH HẠCH - Trang 130

đây và cũng chẳng rõ nét rõ hình hơn mấy so với màn sương tù mù chúng
nhấp nhô trong đó. Phía trên, mấy cây đàn oocgơ không ngừng biến tấu.

Khi Rămbe bước ra thì Gôngzalex đang bước xuống bậc tam cấp và đi

về phía thành phố.

- Tớ tưởng là cậu đã bỏ đi rồi, hắn nói với anh chàng nhà báo. Như thế

là chuyện bình thường.

Hắn thanh minh là hắn chờ bạn theo lời hò hẹn gặp, ở gần đây thôi, lúc

tám giờ kém mười. Nhưng hắn chờ mãi hai mươi phút vẫn không thấy.

- Chắc là có một sự trục trặc. Trong công việc chúng tớ, làm không

phải bao giờ cũng dễ chịu.

Hắn hẹn một buổi gặp khác, ngày hôm sau, cũng vào tám giờ, trước

đài tử sĩ. Rămbe thở dài, hất mũ phớt ra sau gáy.

- Chẳng sao đâu, Gôngzalex vừa cười vừa kết luận. Cậu cứ nghĩ một

chút tới những pha phối hợp, những đợt xuống bóng và chuyền bóng trước
khi ghi một bàn thắng.

- Dĩ nhiên, Rămbe đáp. Nhưng trận đấu chỉ kéo dài một tiếng rưỡi thôi.

Chỉ có đài tử sĩ Orăng là nằm ở nơi có thể nhìn thấy biển, tựa một nơi

dạo chơi chạy dọc, trên một quãng ngắn, theo những vách đá thẳng đứng
trên bến cảng. Ngày hôm sau, Rămbe người đầu tiên đến chỗ hẹn, chăm chú
đọc danh sách những người hy sinh ở chiến trường. Mấy phút sau, hai gã
đàn ông đến gần, thờ ơ nhìn anh, rồi đến đứng chống tay vào lan can trên
con đường và như dồn hết tâm trí vào việc nhìn ngắm cảnh bến cảng hoang
vắng. Cả hai tầm vóc như nhau, cả hai cùng mặc quần xanh nước biển và áo
tricô hải quân ngắn tay. Rămbe đi xa ra chút ít, rồi ngồi xuống một chiếc
ghế dài, chậm rãi nhìn theo họ. Chắc hẳn họ không ngoài tuổi hai mươi.
Vào lúc đó, Gôngzalex tiến về phía anh và xin lỗi:

- Bạn chúng ta kia, hắn nói và đưa anh đến gặp hai chàng trai mà hắn

giới thiệu tên là Marxen và Lu-i. Nhìn chính diện, hai người rất giống nhau
và Rămbe đoán là hai anh em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.