DỊCH HẠCH - Trang 132

- Ông này, anh ta nói, nếu sau bữa ăn tối, các ông có rảnh một lát, dù

có khuya, thì mời cả hai ông cùng đến quầy rượu khách sạn.

- Cái đó còn tùy thuộc vào ông ta và vào dịch bệnh, Taru đáp.

Nhưng lúc mười một giờ đêm, Riơ và Taru bước vào cái quầy rượu

nhỏ hẹp. Khoảng ba chục người đang chen chúc nhau và nói rất to. Từ bầu
không khí im ắng của cái thành phố bị dịch hạch bước tới, hai người mới
đến dừng lại, có phần choáng váng. Họ hiểu sự náo động ấy khi thấy người
ta vẫn còn bán rượu. Rămbe ngồi ở cuối quầy và từ trên ghế đẩu trên cao, ra
hiệu cho họ. Hai người đến bên cạnh anh và Taru điềm tĩnh đẩy lùi một anh
láng giềng ồn ào.

- Các ông không sợ rượu chứ?

- Không, Taru đáp, ngược lại.

Riơ hít hít mùi thuốc đắng trong ly rượu. Khó có thể chuyện trò trong

cảnh ồn ã này và hình như Rămbe chỉ lo uống. Riơ chưa thể đoán là anh ta
có say hay không, ở một trong hai chiếc bàn chiếm hết phần còn lại của căn
buồng chật hẹp, một viên sĩ quan hải quân, mỗi bên khoác tay một thiếu
phụ, kể lại với một anh chàng mập ú, mặt sung huyết, một nạn dịch sốt chấy
rận ở Cairô: “Người ta lập trại, ông ta nói, cho người bản xứ, với những cái
lều cho người bệnh, và tứ phía, một hàng rào lính canh, bọn này bắn vào
thân nhân người bệnh khi họ tìm cách lén lút mang đến những liều thuốc cổ
truyền. Thật tàn nhẫn, nhưng cũng thật đúng đắn”, ở chiếc bàn thứ hai, câu
chuyện của mấy chàng trai ăn mặc lịch sự, không sao hiểu được và bị chìm
đi trong điệu nhạc bài Saint James Infirmary

[20]

tuôn ra từ một chiếc loa

tăng âm treo trên cao.

- Ông có mãn nguyện không, Riơ cất cao giọng hỏi.

- Gần đến nơi, Rămbe đáp. Có lẽ trong tuần này.

- Tiếc quá! Taru thốt lên.

- Sao vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.