DỊCH HẠCH - Trang 133

Taru nhìn Riơ.

- Ồ! Riơ bảo, Taru nói vậy vì nghĩ rằng ở đây ông có thể có ích cho

chúng tôi. Nhưng tôi, tôi hiểu rất rõ nguyện vọng ra đi của ông.

Taru mời một chầu rượu nữa. Rămbe tụt xuống khỏi ghế và lần đầu

tiên nhìn anh chính diện:

- Tôi có thể có ích cho các ông trong việc gì?

- Vâng, Taru chậm rãi đáp trong lúc với tay cầm ly rượu, vâng, trong

các tổ chức y tế của chúng tôi.

Rămbe lấy lại cái vẻ suy tư bướng bỉnh vốn quen thuộc của anh và

ngồi lại lên ghế đẩu.

- Ông không thấy các tổ chức y tế ấy có ích sao? Taru hỏi sau khi uống

cạn ly rượu và đăm đăm nhìn Rămbe.

- Rất có ích, anh chàng nhà báo trả lời, rồi cầm ly uống.

Riơ nhận thấy tay anh ta run run. Ông nghĩ là chắc chắn, đúng, chắc

chắn, anh ta say bí tỉ rồi.

Ngày hôm sau, khi lần thứ hai bước vào quán ăn Tây Ban Nha. Rămbe

đi giữa một đám mấy gã đàn ông đã mang ghế ra đặt trước cửa và thưởng
thức một buổi chiều rực rỡ khi không khí oi ả mới bắt đầu dịu bớt. Họ hút
thuốc mùi hăng hắc. Phía trong, quán ăn hầu như hoang vắng. Rămbe đến
ngồi ở chiếc bàn cuối phòng, nơi anh đã gặp Gôngzalex lần đầu. Anh bảo
cô gái hầu bàn là anh chờ bạn. Đã mười chín giờ ba mươi. Dần dà, mấy gã
đàn ông trở vào phòng ăn và ngồi vào bàn. Người ta bắt đầu bày bàn và căn
buồng thấp lè tè ồn ã tiếng bát đĩa và tiếng trò chuyện râm ran. Đến hai
mươi giờ, Rămbe vẫn chờ. Đèn bật sáng. Lại có những khách mới đến ngồi
vào bàn anh. Anh gọi bữa ăn tối. Hai mươi giờ ba mươi phút, anh ăn xong
vẫn không thấy Gôngzalex và hai anh chàng thanh niên đâu cả. Anh hút
thuốc hết điếu này sang điếu khác. Buồng ăn vắng dần. Ngoài trời, đêm
xuống rất nhanh. Một làn gió ấm từ biển thổi vào nâng nhẹ các tấm riđô ở
cửa lên. Hai mươi mốt giờ. Rămbe thấy buồng ăn không còn một ai và cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.