DỊCH HẠCH - Trang 137

- Đúng, một sự dại dột, quả là như thế.

Lần đầu tiên, Riơ cất tiếng và bảo Côtta là ông hiểu nỗi lo lắng của

hắn, nhưng có thể mọi thứ sẽ được thu xếp ổn thỏa.

- Ồ! lúc này, tôi biết là tôi chẳng có gì phải sợ hết.

- Tôi thấy rồi, Taru nói, ông sẽ chẳng tham gia các tổ chức của chúng

tôi đâu.

Xoay xoay chiếc mũ trong tay, Côtta ngước lên Taru một ánh mắt ngập

ngừng:

- Không nên giận tôi.

- Chắc chắn là không. Nhưng ít nhất, Taru vừa mỉm cười vừa nói, ông

cũng đừng tìm cách cố tình gieo rắc vi trùng đấy.

Côtta thanh minh là hắn không muốn có dịch hạch, là dịch hạch tự

nhiên mà đến và không phải lỗi của hắn nếu lúc này dịch hạch khiến cho
công việc của hắn được thu xếp ổn thỏa. Và khi Rămbe bước tới ngoài cửa,
thì Côtta nói thêm, giọng hết sức quả quyết:

- Vả lại, tôi nghĩ rằng các ông chẳng đi tới đâu cả.

Rămbe được biết là Côtta không rõ địa chỉ của Gôngzalex, nhưng anh

vẫn có thể trở lại tiệm cà phê. Họ hẹn gặp nhau ngày mai. Và khi Riơ tỏ ý
muốn được biết tình hình, Rămbe mời ông cùng với Taru đến buồng anh
cuối tuần vào bất kỳ giờ nào buổi tối.

Sáng hôm sau, Côtta và Rămbe đến tiệm cà phê và để lại giấy hẹn

Garxia tối hôm đó, hoặc ngày hôm sau nếu hắn bận. Tối đến, họ chờ hắn,
nhưng không gặp. Hôm sau, Garxia tới. Hắn im lặng nghe Rămbe kể lại
tình hình. Hắn không nắm được sự thể, nhưng có biết là người ta đã đóng
cửa từng khu phố trọn vẹn để tiến hành kiểm tra tại chỗ trong hai mươi bốn
tiếng. Có thể Gôngzalex và hai gã thanh niên không vượt qua được trạm
kiểm soát. Nhưng hắn chỉ có thể một lần nữa tổ chức cho họ gặp lại Raun.
Dĩ nhiên, không thể trước hai ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.