DỊCH HẠCH - Trang 170

- Ông Otông sáng nay có nói về ông với tôi, Riơ đột ngột nói thêm,

vào lúc Rămbe chia tay. Ông ta hỏi tôi có biết ông không: “Ông hãy khuyên
ông ta, Otông bảo tôi, đừng nên lui tới những giới buôn lậu. Ông ta làm
người ta lưu ý đấy”.

- Thế nghĩa là thế nào?

- Thế nghĩa là ông nên khẩn trương lên.

- Cảm ơn, Rămbe vừa nói vừa bắt tay bác sĩ.

Trên ngưỡng cửa, anh đột ngột quay lại. Riơ nhận thấy lần đầu tiên từ

khi có dịch hạch, anh mỉm cười.

- Vì sao ông không ngăn cản tôi ra đi? Ông có thể ngăn cản kia mà.

Riơ lắc đầu với cái cử chỉ quen thuộc và bảo đấy là công việc của

Rămbe, là Rămbe đã chọn lấy hạnh phúc và ông, Riơ, ông không thấy có lý
lẽ gì để chống lại cả. Ông thấy mình không thể cho cái gì là tốt, cái gì là xấu
trong công việc này.

- Trong những điều kiện như vậy, sao ông lại bảo tôi khẩn trương lên?

Đến lượt Riơ mỉm cười:

- Vì có lẽ, tôi, tôi cũng muốn làm một cái gì đó cho hạnh phúc.

Ngày hôm sau, hai người không trao đổi gì thêm và cặm cụi làm việc.

Một tuần lễ sau, Rămbe đến ở hẳn trong ngôi nhà nhỏ kiểu Tây ban Nha.
Người ta đặt cho anh một cái giường trong phòng khách. Vì hai chàng trai
không về ăn, và vì họ bảo anh hết sức hạn chế việc đi ra ngoài, nên anh
thường sống một mình, hoặc chỉ chuyện vãn với bà già. Bà cụ, người gầy
nhưng hoạt bát, quần áo màu đen, da mặt nhăn nheo màu nâu, mái tóc bạc
phơ sạch bóng. Bản tính trầm ngâm, cụ chỉ nheo mắt lại cười khi nhìn
Rămbe.

Có những lúc, cụ hỏi anh không sợ mang dịch hạch về cho vợ hay sao.

Anh nghĩ có thể có nguy cơ đó, nhưng dẫu sao, nguy cơ đó rất nhỏ nhoi,
còn nếu ở lại trong thành phố thì họ có nguy cơ mãi mãi xa cách nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.