DỊCH HẠCH - Trang 171

- Cô ta có dễ thương không? bà cụ mỉm cười hỏi.

- Rất dễ thương ạ.

- Đẹp chứ?

- Cháu cho là như vậy.

- A! cụ bảo, thì ra vì thế.

Rămbe nghĩ ngợi. Dĩ nhiên là vì thế, nhưng không thể chỉ vì thế mà

thôi.

- Ông không tin Chúa trời à? bà cụ vốn sáng nào cũng đi nhà thờ hỏi.

Rămbe công nhận là không và bà cụ lại nói là vì thế.

- Ông phải về gặp cô ta thôi, ông nói có lý đấy. Nếu không thì ông còn

lại cái gì nữa?

Ngoài ra, Rămbe chỉ còn biết quanh quẩn giữa mấy bức tường trần trụi

và nham nhở, vuốt ve mấy cái hình rẻ quạt trên tường hay đem những dải
len viền khăn bàn. Buổi tối, hai chàng trai về nhà. Họ chỉ nói là chưa có
thời cơ. Sau bữa ăn tối, Marxen chơi ghi ta và họ cùng nhau uống rượu hồi.
Rămbe ra vẻ suy tư.

Thứ tư tuần ấy, Marxen về nhà và bảo: “Tối mai, vào lúc nửa đêm.

Ông hãy chuẩn bị sẵn sàng. Hai người cùng gác với họ, thì một bị dịch
hạch, một đang trong thời kỳ phải theo dõi vì thường ở cùng phòng với
người kia. Như thế, trong vài ba ngày, chỉ có Marxen và Lu-i gác không
thôi. Đêm nay, họ sẽ thu xếp những chi tiết cuối cùng. Mai chắc hẳn sẽ
xong. Rămbe cảm ơn. “Ông hài lòng chứ? ” bà cụ hỏi. Anh trả lời là có,
nhưng đầu óc lại nghĩ tới cái gì khác.

Ngày hôm sau, trời u ám, nóng ẩm và ngột ngạt. Tin tức về dịch hạch

đều xấu. Nhưng bà cụ người Tây Ban Nha vẫn bình tĩnh. “Có tội lỗi ở trên
đời này. Vậy là điều tất nhiên thôi!” Rămbe cũng cởi trần như Marxen và
Lu-i. Nhưng mồ hôi vẫn ròng ròng trên vai, trên ngực. Giữa cảnh tranh tối
tranh sáng trong nhà cửa đóng kín mít, họ tựa như những bức tượng bán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.