DỊCH HẠCH - Trang 201

Một lát sau, Otông nói: Tôi hy vọng rằng Philip đã không quá đau đớn

Lần đầu tiên, Taru nghe ông ta gọi tên con và anh hiểu có cái gì đó đã

thay đổi. Mặt trời xuống thấp về phía chân trời, và giữa hai dải mây, các tia
nắng dọi ngang vào khán đài, nhuộm vàng cả ba khuôn mặt.

- Không, Taru đáp, không, quả là cháu không đau đớn.

Khi chia tay, Otông vẫn nhìn về phía mặt trời.

Taru và Rămbe đến tạm biệt Gôngzalex lúc đó đang nghiên cứu bảng

cắt phiên canh gác. Anh chàng cầu thủ mỉm cười bắt tay họ:

Ít ra tôi cũng đã thấy lại buồng thay áo quần, vẫn như cũ thôi.

Một lát sau, viên quản lý tiễn chân Taru và Rămbe. Bỗng có tiếng rào

rào trên khán đài. Loa phóng thanh trước đây dùng để thông báo kết quả các
trận đấu hay giới thiệu các đội bóng, thì nay tuyên bố bằng một giọng mũi
rằng những người trong trại phải trở về lều để nhận phần ăn buổi tối. Chậm
rãi, người ta lê bước rời khỏi khán đài, trở về lều trại. Sau khi mọi người
yên vị, hai chiếc xe điện nhỏ, như vẫn thường thấy trong các nhà ga, chạy
qua giữa các lều chở những chiếc nồi to tướng. Người ta chìa cánh tay, hai
cái muôi vục vào hai chiếc nồi rồi lại bỏ ra để cho vào trong hai cái cà mèn.
Cỗ xe chuyển động đi sang lều thứ hai.

- Khoa học đấy, Taru bảo tay quản lý.

- Vâng, hắn đáp, vẻ thỏa mãn, và bắt tay họ, thế là khoa học.

Trời chạng vạng tối, bầu trời bớt mây. Một luồng ánh sáng dịu mát tỏa

xuống trại. Trong cảnh chiều êm ả, từ khắp mọi phía nổi lên tiếng thìa, tiếng
đĩa. Từng đàn dơi bay liệng trên lều trại và đột ngột biến mất. Phía ngoài
các bức tường, một chuyến xe điện rít lên ở chỗ bẻ ghi đổi đường.

- Tội nghiệp ông dự thẩm, Taru thì thầm khi ông bước qua cổng trại.

Phải làm một cái gì cho ông ta. Nhưng biết giúp đỡ một vị quan tòa như thế
nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.