DỊCH HẠCH - Trang 214

kỳ lạ trong đêm tối tĩnh mịch. Taru bơi lại gần và Riơ nghe anh thở. Ông
quay lại, vươn lên ngang hàng với bạn và hai người cùng bơi theo một nhịp.
Taru bơi khỏe hơn và ông phải cố bơi nhanh cho kịp. Trong mấy phút, họ
cùng bơi theo một nhịp độ và sức lực như nhau, và chỉ có hai người với
nhau, cách biệt mọi người, thoát khỏi thành phố và dịch bệnh. Riơ dừng lại
đầu tiên và hai người chậm rãi bơi trở về, trừ một lúc họ gặp một dòng nước
lạnh giá. Không nói nửa lời, cả hai vội trườn nhanh, kích thích bởi sự bất
thần này của biển cả.

Mặc quần áo vào, họ trở về, không nói không rằng. Nhưng họ cùng

một tâm trạng, và kỷ niệm về cái đêm ấy thật êm đềm. Khi từ xa họ nhìn
thấy trạm lính gác dịch hạch. Riơ biết rằng cũng như ông, Taru chắc hẳn
nghĩ bụng là dịch bệnh vừa bỏ quên họ, rằng thế là tốt, và giờ đây lại phải
bắt đầu.

Đúng, phải bắt đầu lại, và dịch hạch không quên một ai quá lâu cả.

Trong tháng chạp, nó hừng hực trong lồng ngực đồng bào chúng ta, nó đốt
sáng rực lò thiêu, nó đưa vào trại những bóng người hai bàn tay không, nó
không ngừng tiến bước, dáng dấp kiên nhẫn và giần giật. Nhà chức trách
trông cậy vào những ngày giá rét để ngăn chặn sự tiến bước ấy, thế nhưng
nó vẫn vượt qua những buổi đầu khắc nghiệt của mùa đông, không một
phút ngừng nghỉ, vẫn phải tiếp tục chờ đợi. Nhưng người ta không còn chờ
đợi nữa vì đã chờ đợi mãi rồi, và toàn thành phố sống không tương lai.

Còn đối với bác sĩ Riơ, thì cái thoáng yên bình và bầu bạn ông được

hưởng đã chấm dứt. Một bệnh viện được mở thêm và Riơ chỉ còn mặt đối
mặt với người bệnh. Tuy nhiên, ông nhận thấy là vào giai đoạn dịch tễ này,
trong lúc dịch hạch ngày mỗi chuyển sang dạng màng phổi nhiều hơn, thì
có thể nói người bệnh lại có vẻ hỗ trợ thầy thuốc. Không còn phó mặc cho
trạng thái kiệt sức hay những cơn điên dại như buổi đầu, giờ đây, họ tỏ ra có
một ý niệm đúng đắn hơn về quyền lợi của mình và tự bản thân họ đòi hỏi
những gì mà họ cho là thuận lợi nhất. Họ luôn luôn đòi uống và ai nấy đều
muốn được sưởi ấm. Tuy vẫn vất vả như trước, bác sĩ Riơ, trong những lúc
này, cảm thấy bớt cô đơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.