DỊCH HẠCH - Trang 217

tuổi. Những giọt nước mắt làm Riơ xao xuyến vì ông hiểu chúng và ông
cũng cảm thấy trong cổ họng mình. Ông cũng nhớ lại buổi kết hôn giữa anh
chàng tội nghiệp, trước một cửa hiệu bày hàng Nôen, và Giannơ ngã mình
về phía anh để thầm thì là cô ưng thuận. Từ chiều sâu thẳm của những năm
tháng xa xăm ấy, ở ngay giữa niềm si mê ấy, tiếng nói tươi mát của Giannơ
trở lại với Grăng, đó là điều chắc chắn. Riơ biết vào giây phút này, con
người đã luống tuổi đang khóc lóc ấy nghĩ tới cái gì, và cái đó, chính ông
cũng nghĩ tới như anh ta. Ông biết là cái thế giới không có tình yêu này
chẳng khác một thế giới chết và bao giờ cũng sẽ đến một lúc người ta chán
ngấy nhà tù, lao động và lòng dũng cảm để đòi hỏi khuôn mặt một con
người và trái tim ngây ngất yêu thương.

Grăng nhìn thấy ông trong gương. Nước mắt vẫn lã chã, anh quay lại

và đứng tựa vào tủ kích, nhìn ông bước tới.

- A! bác sĩ, a! bác sĩ, anh thốt lên.

Không nói được thành lời, Riơ gật đầu, tỏ ý đồng tình. Nỗi sầu muộn

của Grăng cũng là của cả ông nữa và cái làm tim ông nhói lên vào lúc này
là cơn giận ghê gớm của con người trước nỗi khổ đau mà mọi con người
phải chia sẻ…

- Được, Grăng ạ, ông nói.

- Tôi muốn có thì giờ viết cho cô ấy một bức thư. Để cho cô biết, và để

cô được hạnh phúc, khỏi phải ân hận…

Với một chút thô bạo, Riơ đẩy Grăng bước về phía trước. Hầu như anh

cứ để mình được kéo đi, miệng lẩm bẩm:

- Kéo dài như thế đã quá lâu rồi. Tôi muốn cứ phó mặc, bắt buộc phải

như thế. A! thưa bác sĩ, tôi có vẻ bình tĩnh như thế này. Nhưng muốn được
bình thường không thôi, tôi luôn luôn phải cố gắng hết mình. Và giờ đây, lại
càng hơn thế nữa.

Anh ngừng lời, tay chân run lật bật, cặp mắt như điên dại. Riơ cầm tay

anh. Tay nóng ran.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.