chứng của cả hai dạng dịch hạch. Riơ ngẩng dậy và nói huyết thanh chưa có
đủ thì giờ phát huy hết tác dụng. Taru định nói nhưng cơn sốt làm anh nghẹt
thở.
Sau bữa ăn tối, Riơ và bà cụ đến ngồi cạnh giường bệnh. Cuộc chiến
đấu của Taru bắt đầu và Riơ biết chiến trận ác liệt này với thần dịch hạch sẽ
kéo dài đến tận sáng hôm sau. Vũ khí tốt nhất của Taru không phải là đôi
vai rắn chắc và bộ ngực lực lưỡng của anh, mà chính là dòng máu Riơ vừa
cho rỉ ra dưới mũi kim tiêm, và trong dòng máu ấy, là một cái gì còn thầm
kín hơn cả tâm hồn con người và không một khoa học nào có thể nắm được.
Và ông chỉ còn ngồi nhìn bạn mình chiến đấu. Nhưng điều ông sắp làm,
những apxe cần kết tụ, những liều thuốc bổ cần tiêm, tất cả những cái đó,
nhiều tháng thất bại liên tiếp đã dạy cho ông biết đánh giá hiệu quả của
chúng. Thực ra nhiệm vụ duy nhất của ông là tạo cơ hội cho cái ngẫu nhiên
vốn thường chỉ xuất hiện khi được kích thích. Và cái ngẫu nhiên phải xuất
hiện. Riơ đứng trước một bộ mặt dịch hạch khiến ông bối rối. Một lần nữa,
nó ra sức đánh lạc hướng những chiến lược chống lại nó, nó xuất hiện ở
những nơi người ta không chờ đợi nhưng lại biến khỏi những nơi tưởng
chừng nó đã yên vị. Một lần nữa, nó chăm chú làm người ta kinh ngạc.
Taru chiến đấu trong im lặng. Suốt đêm anh không hề giãy giụa khi
cơn bệnh tấn công nhưng anh chống trả với tất cả sức lực và sự im lặng của
mình. Anh cũng không hề hé môi: đó là cái cách anh thú nhận giờ đây mình
không được một phút lơ là. Riơ chỉ theo dõi các giai đoạn cuộc chiến đấu
qua cặp mắt của bạn, lần lượt mở ra hay khép lại, mí mắt sát vào hay cách
xa nhãn cấu, ánh mắt đăm đăm nhìn một đồ vật hay quay về phía hai mẹ
con ông. Mỗi lần Riơ gặp ánh mắt ấy, là Taru lai hết sức gắng gượng mỉm
cười.
Có lúc, nghe tiếng chân bước vội ngoài đường. Hình như là những
bước chân chạy trốn trước một tiếng gầm rít từ xa nhưng mỗi lần một tiến
lại gần và cuối cùng đổ nước xuống tràn ngập đường phố: mưa lại xối xả,
và ngay sau đó có lần cả mưa đá rơi lốp bốp trên vỉa hè. Mấy bức mành lớn
rung rinh trước cửa sổ. Trong bóng tối của căn phòng, Riơ có một lát lơ