DỊCH HẠCH - Trang 237

Bác sĩ Riơ thiếp đi, nhưng chiếc xe ngựa đầu tiên lúc hừng đông đánh

thức ông dậy. Ông rùng mình và, nhìn Taru, ông hiểu là vừa có một phút
dịch bệnh ngừng tấn công và người bệnh cũng thiếp đi. Tiếng bánh xe ngựa
bằng gỗ và bằng sắt xa dần. Ngoài cửa sổ, vẫn tối trời. Khi bác sĩ bước lại
cạnh giường, Taru nhìn ông với cặp mắt còn đờ đẫn, như thể chưa ra khỏi
giấc ngủ.

- Anh có ngủ được phải không? Riơ hỏi.

- Phải.

- Anh thở có dễ hơn không?

- Chút ít. Như thế có nghĩa gì không?

Riơ im lặng, nhưng một lát sau nói:

- Không, Taru ạ, cái đó không nói lên được gì hết. Anh cũng biết như

tôi hiện tượng giảm bệnh buổi sáng.

Taru tán thành.

- Cảm ơn, anh nói. Anh cứ cho tôi biết đúng sự thật.

Riơ ngồi xuống phía cuối giường. Ông cảm thấy sát cạnh mình đôi

chân người bệnh, dài và cứng đờ như tay chân một pháp tượng. Taru thở
mạnh hơn.

- Lại sốt trở lại phải không, Riơ? anh hỏi, giọng ngạt thở.

- Đúng, nhưng đến trưa thì chúng ta sẽ tỏ.

Taru nhắm mắt, như muốn tập trung sức lực. Nét mặt lộ rõ mệt mỏi.

Anh chờ cơn sốt: đâu đó, trong tận ruột gan anh, hình như nó đã cựa quậy.
Ánh mắt anh giờ đây mờ đi. Nó chỉ sáng lên khi thấy Riơ cúi xuống bên
cạnh.

- Anh uống đi, Riơ bảo anh.

Taru uống xong, ngã đầu xuống gối.

- Nó kéo dài nhỉ, anh nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.