DỊCH HẠCH - Trang 238

Riơ nắm cánh tay anh, nhưng Taru, ngoảnh mặt đi và không còn phản

ứng nữa. Và bỗng nhiên, cơn sốt dồn lên trán anh dữ dội như nước lụt. Khi
Taru ngoảnh lại nhìn, bác sĩ Riơ, nét mặt căng thẳng, động viên anh. Taru
lại cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười không sao vượt qua hai xương hàm sít
chặt và đôi môi mà một dòng bọt trắng trắng hàn trám lại. Tuy vậy trên
khuôn mặt đờ đẫn, đôi mắt vẫn bừng lên ánh sáng của lòng dũng cảm.

Đến bảy giờ, bà cụ Riơ bước vào phòng. Riơ vào buồng làm việc và

gọi điện đến bệnh viện nhờ cử người thay thế mình. Ông cũng quyết định
hoãn các buổi khám bệnh, ngã lưng một lát lên chiếc đi văng trong buồng
làm việc, nhưng hầu như ngay lập tức lại đứng dậy và trở vào phòng người
bệnh. Taru nằm đầu quay về phía bà cụ. Anh nhìn cái bóng người nhỏ nhắn
ngồi thu mình lại bên cạnh mình, trên ghế tựa, hai tay chắp lại trên đùi. Và
anh nhìn cụ đau đáu khiến cụ phải đặt một ngón tay lên môi và đứng dậy tắt
ngọn đèn đầu giường. Nhưng ánh sáng ban ngày đã nhanh chóng xuyên qua
các bức riđô, và một lát sau, khi mặt người bệnh thoát ra khỏi bóng tối, cụ
Riơ thấy anh vẫn nhìn cụ. Cụ cúi xuống, sửa lại gối, và khi ngẩng dậy, khẽ
đặt tay lên mái tóc Taru ướt đẫm và xoắn lại. Cụ nghe một giọng nói trầm
đục như từ xa vọng tới cảm ơn cụ và bảo rằng bây giờ thì mọi cái đã ổn. Cụ
ngồi xuống ghế, Taru khép mắt lại và trên khuôn mặt mệt mỏi hình như vẫn
phảng phất một nụ cười, tuy miệng không sao mở được.

Đến trưa, cơn sốt lên đến tột đỉnh. Một cơn ho như từ trong nội tạng

đến lay động cơ thể và người bệnh bắt đầu nôn ra máu. Hạch thôi không
sưng nhưng vẫn cứng đờ như những chiếc đai ốc vặn chặt vào chỗ hõm
giữa các khớp. Riơ biết không sao chích được. Trong những khoảng khắc
giữa cơn sốt và cơn ho, Taru thỉnh thoảng vẫn nhìn Riơ và bà cụ. Nhưng
chẳng bao lâu, mắt anh mở ít dần đi và luồng ánh sáng đến rọi vào khuôn
mặt tàn tạ của anh cũng yếu dần. Cơn giông - dịch bệnh làm cơ thể anh run
bần bật và co quắp lại, những tia chớp ngày một ít và Taru dần dần trôi dạt
vào chỗ tận cùng của cơn bão táp. Trước mặt Riơ, chỉ còn cái hình hài từ
nay bất động, không còn dấu vết nụ cười. Cái hình hài, vốn gần gũi ông biết
bao nhiêu, giờ đây bị những ngọn giáo đâm nát, bị một nỗi đau siêu phàm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.