DỊCH HẠCH - Trang 27

- Căng à? Người cao lớn, có bộ râu mép đen sì phải không?

- Đúng thế. Hắn phụ trách bẻ ghi mà.

- Đúng, đúng thế.

- Nhưng hắn chết rồi.

- A! chết bao giờ thế?

- Sau cái chuyện chuột ấy.

- Thế à? Hắn bị cái gì thế?

- Tớ không rõ, đâu bị sốt hay sao ấy. Vả lại, hắn vốn không khỏe. Hắn

bị apxe dưới nách và không chống chọi nổi.

- Nhưng hắn trông cũng như mọi người khác.

- Không, hắn yếu phổi, và lại chơi nhạc trong hội Đồng ca. Luôn luôn

thổi kèn pittông, cái đó có hại lắm.

- A! khi có bệnh, thì không nên thổi kèn pittông.

Sau khi ghi lại mấy lời kể chuyện ấy, Taru đặt câu hỏi vì sao Căng lại

vào hội Đồng ca, ngược lại quyền lợi hiển nhiên nhất của mình, và vì những
lý do sâu xa nào hắn đã phó mặc cả tính mệnh cho những buổi rước lễ
Thánh như vậy.

Tiếp đấy, Taru hình như bị cuốn hút một cách thú vị vào một cảnh

tượng thường diễn ra ở cái ban công đối diện với cửa sổ phòng anh. Thật
vậy, phòng anh trông ra một con đường ngang nhỏ, nơi những chú mèo đến
ngủ dưới bóng những bức tường. Ngày nào cũng như ngày nào, sau bữa ăn
trưa, trong lúc toàn thành phố đang mơ mơ màng màng trong cơn nóng bức,
thì một ông già nhỏ nhắn xuất hiện trên ban công, phía bên kia đường. Tóc
bạc và chải cẩn thận, bộ điệu nghiêm trang và người thẳng đơ trong bộ quần
áo cắt theo kiểu nhà binh, ông già gọi “Meo, meo”, giọng vừa cao đạo vừa
dịu dàng. Lũ mèo ngửng những cặp mắt còn ngái ngủ lên nhìn, nhưng vẫn
không nhúc nhích. Ông già bèn xé nhỏ những mành giấy ném xuống đường.
Thế là bị thu hút bởi những mẩu giấy rơi lả tả như những cánh bướm trắng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.