DỊCH HẠCH - Trang 35

vẻ bớt lo lắng và Riơ đưa cảnh sát trưởng vào.

Người ta đọc cho Côtta nghe lời khai của Grăng và hỏi hắn có thể nói

rõ nguyên nhân việc hắn tự sát không. Không nhìn cảnh sát trưởng, hắn chỉ
trả lời “nỗi buồn thầm kín thế là rất đúng”. Cảnh sát trưởng vội hỏi hắn có ý
định làm lại nữa không. Côtta hăng lên trả lời “không” và bảo hắn chỉ muốn
người ta để hắn yên.

- Tôi lưu ý ông, cảnh sát trưởng đáp, giọng bực bội, là hiện nay, chính

ông là người không để người khác yên.

Nhưng Riơ ra hiệu và cảnh sát trưởng không nói gì thêm.

- Ông nghĩ xem, cảnh sát trưởng thở dài và nói khi đi ra, từ khi người

ta bàn tán về cái bệnh sốt ấy, chúng ta còn những công việc khác quan trọng
hơn phải lo…

Ông ta hỏi bác sĩ tình hình có nghiêm trọng không và Riơ trả lời là ông

không hay biết gì hết

- Vì thời tiết đấy, chỉ có thế thôi, viên cẩm kết luận.

Dĩ nhiên, vì thời tiết thôi. Càng về trưa, mọi cái sờ vào càng thấy nhớp

nháp và Riơ cảm thấy mỗi lần đi thăm người bệnh là một lần nỗi lo ngại của
mình tăng thêm. Cũng tối hôm đó, ở ngoại thành, gần nhà ông lão bị hen
suyễn, một người bỗng thấy đau nhói ở bẹn và nôn oẹ trong cơn mê sảng.
Những cục hạch nổi lên, lớn hơn nhiều hạch của ông lão gác cổng. Một cái
bắt đầu làm mủ, và sau đó, vỡ ra như một trái cây thối rữa. Về tới nhà, Riơ
gọi điện cho kho thuốc của tỉnh, sổ tay nghiệp vụ của ông vào thời điểm ấy
chỉ ghi: “Trả lời không có thuốc”. Vả lại, những nơi khác cũng đã mời ông
vì những ca tương tự. Hiển nhiên là phải mổ apxe. Hai nhát dao mổ chéo
nhau, thế là máu mủ từ hạch tuôn ra. Người bệnh mất máu quằn quại, ở
bụng và chân xuất hiện những nốt lấm chấm, một cái hạch thôi không chảy
mủ nữa, rồi sưng trở lại. Thường thì người bệnh chết, mùi hôi thối xông lên
nồng nặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.