DỊCH HẠCH - Trang 78

- Này ông, Riơ đáp, như người vừa mới ra khỏi một cơn lãng ý, có cái

đó và có cái khác nữa. Không nên phán xét. Và ông bực tức thế là sai đấy.
Nếu ông thoát ra khỏi tình thế này thì tôi sẽ hết sức sung sướng. Chỉ có điều
là có những cái mà nhiệm vụ không cho phép tôi.

Rămbe sốt ruột lắc đầu.

- Vâng, tôi bực bõ là có lỗi. Và thế là đã làm mất khá nhiều thì giờ của

ông.

Riơ bảo anh lo liệu được thế nào thì cho ông biết và đừng để bụng giận

ông. Chắc chắn có một mặt nào đó hai người có thể gặp nhau. Bỗng nhiên
Rămbe ra vẻ băn khoăn:

- Tôi tin như vậy, anh nói sau một lúc im lặng, vâng, tôi tin, mặc dù tôi

không muốn tin và mặc dù tất cả những điều ông vừa nói với tôi.

Anh ngập ngừng:

- Nhưng tôi không thể tán thành ông.

Anh kéo thấp chiếc mũ phớt xuống trán và vội vã bước đi. Riơ thấy

anh đi vào khách sạn Giăng Taru ở trong đó.

Một lát sau, ông lắc đầu. Anh nhà báo có lý vì nóng lòng mong ngóng

hạnh phúc. Nhưng anh ta có lý không khi anh lên án ông? “Ông mơ hồ mất
rồi!”. Có quả là mơ hồ không, những ngày ông sống trong bệnh viện, nơi
dịch hạch tiến triển nhanh chóng, mỗi tuần trung bình giết chết năm trăm
mạng người? Đúng, trong tai họa, có một phần mơ hồ và hư ảo. Nhưng khi
tình trạng mơ hồ bắt đầu giết chết người ta thì phải thực sự quan tâm tới nó.
Và Riơ chỉ biết đó không phải là việc dễ dàng nhất. Không phải dễ dàng gì,
chẳng hạn, việc điều khiển cái bệnh viện phụ (đến nay thì đã có tới ba cái)
mà ông phụ trách. Ông bố trí trong khu nhà một buồng tiếp khách ngoảnh
mặt ra phòng khám. Mặt đất được đào thành một cái hồ nước đã được khử
trùng bằng crêdin, và ở giữa hồ xếp gạch lên như một hòn đảo nhỏ. Người
bệnh được chở đến “đảo”, nhanh chóng cởi bỏ quần áo xuống nước. Sau khi
được rửa ráy, lau khô mình và mặc vào chiếc sơmi thô ráp của bệnh viện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.