DỊCH HẠCH - Trang 84

cao. Chỉ cần biết hối hận là đủ, mọi cái đều sẽ được phép. Và đối với lòng
hối hận, mỗi người đều thấy có đủ sức mạnh. Lúc thời cơ đến, chắc chắn
người ta sẽ cảm thấy nó. Từ đây tới đó, điều dễ dàng nhất là cứ phó mặc,
lòng từ bi của Thượng đế sẽ lo phần còn lại. Thế đấy! tình hình này không
thể kéo dài. Thượng đế đã đằng đẵng cúi bộ mặt xót thương xuống những
con người thành phố này, nhưng chờ đợi mãi và thất vọng trong niềm hy
vọng vĩnh hằng của mình, Người vừa quay mặt đi. Không có ánh sáng của
Thượng đế, giờ đây, chúng ta sẽ chìm đắm lâu dài trong cảnh tối tăm của
dịch hạch!”.

Trong phòng, có ai đó cựa quậy, như một con ngựa chồn chân. Nghỉ

một lát, cha Panơlu hạ giọng nói tiếp: “Lịch sử các Thánh

[6]

ghi lại là đời

vua Humbe, ở vùng Lôngbacđi, nước Ý bị một bệnh dịch hạch tàn phá dữ
dội tới mức người sống chỉ vừa đủ để chôn người chết, và bệnh dịch hoành
hành chủ yếu ở Rôma và Pavi

[7]

. Một thiên thần hiển hiện, ra lệnh cho một

hung thần vác giáo đến đập cửa các nhà; đập bao nhiêu nhát vào nhà nào thì
nhà ấy có bấy nhiêu người chết đi ra”.

Panơlu giơ hai cánh tay cũn cỡn về phía sân nhà thờ, như thể chỉ một

vật gì phía sau cái màn mưa đang chuyển động. “Hỡi các con, ông ta lớn
tiếng nói, ngày nay, thần chết cũng đang săn đuổi trên các đường phố chúng
ta. Các con nhìn xem vị thần dịch hạch kia, đẹp tựa Ma vương và óng ánh
như bản thân cái ác, ngất nghểu trên mái nhà, tay phải cầm cây giáo đỏ
ngang đầu, tay trái chỉ ngôi nhà. Có thể, ngay tức thì, ngón tay của thần chỉ
về phía cửa và cây giáo vang lên trên ván cửa; cũng ngay tức thì, dịch hạch
xông vào nhà, ngồi trong phòng chờ các con trở về. Nó ngồi đây, kiên nhẫn
và chăm chú, vững chãi như chính sự an bài của vũ trụ. Bàn tay nó chìa ra,
không một thế lực trần gian nào và - các con phải nắm chắc điều này - cũng
không một trí tuệ nào của loài người giúp các con tránh thoát nó. Và bị đập
trên mảnh sân đau thương đẫm máu, các con sẽ bị quẳng cùng với rơm rạ”.

Đến đây cha Panơlu miêu tả một cách rộng lớn hơn hình ảnh chiếc néo

đập lúa. Ông ta gợi lên một khúc gỗ khổng lồ quay cuồng phía trên thành
phố, nện xuống một cách bất kỳ rồi cất cao lên, đẫm máu: máu và đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.