DỊCH HẠCH - Trang 97

mời mọc người ta những cuộc hoan lạc với dòng nước và xác thịt nữa. Trái
lại, chúng ta trở nên vô vị trong cái thành phố im lìm và kín mít này. Chúng
không còn cái ánh sáng lấp lánh của những thời kỳ hạnh phúc. Mặt trời dịch
hạch dập tắt mọi sắc màu và xua đuổi mọi niềm vui.

Đấy là một trong những sự đảo lộn lớn nhất dịch bệnh gây ra. Thường

ngày, tất cả đồng bào chúng tôi hoan hỉ đón chờ mùa hạ. Thành phố hướng
ra biển và thanh niên tràn ra các bãi tắm. Trái lại, mùa hè năm ấy, biển bị
cấm và cơ thể con người không được quyền hưởng những thú vui ấy nữa.
Biết làm gì trong những điều kiện như vậy? Taru vẫn là người miêu tả chân
thực nhất cuộc sống chúng tôi lúc bấy giờ. Dĩ nhiên, anh theo dõi tiến triển
của bệnh dịch nói chung ghi lại rõ ràng rằng đài phát thanh đã ghi nhận một
bước ngoặt của dịch bệnh khi không còn đưa tin hàng trăm người chết mỗi
tuần nữa, mà là chín mươi hai, một trăm linh bảy và một trăm hai mươi mỗi
ngày. “Báo chí và nhà chức trách tưởng như đánh lừa được dịch hạch. Họ
nghĩ là họ đã rút được bớt điểm của nó đi vì một trăm ba mươi là một con
số không lớn bằng chín trăm mười”. Taru cũng gợi lại những mặt bi thảm
hay ly kỳ của dịch bệnh, trong một khu phố vắng, cửa chớp đóng kín mít,
bỗng một thiếu phụ mở cửa sổ phía trên đầu anh và kêu to lên hai tiếng
trước khi đóng sập cửa lại trong bóng tối dày đặc của căn phòng. Nhưng
anh cũng ghi thêm là những viên ngậm bạc hà đã biến hết ở các hiệu thuốc
vì nhiều người ngậm để đề phòng bệnh lây lan.

Anh cũng tiếp tục quan sát những nhân vật ưa thích của mình. Anh cho

biết là cái ông già nhỏ người hay nhổ nước bọt lên lũ mèo cũng sống trong
bi kịch. Quả là một buổi sáng, những phát đạn đã nổ, và như Taru ghi lại
mấy phát đạn chì đã giết chết phần lớn mèo và khủng bố những con còn lại:
chúng rời bỏ đường phố. Cũng ngày hôm đó, vào giờ phút quen thuộc, ông
già bước ra ban công, tỏ vẻ ngạc nhiên, cúi xuống, quan sát hai bên đầu phố
và nhẫn nhục chờ đợi. Tay gõ khẽ vào hàng rào sắt trên ban công. Ông lão
chờ thêm một lúc, xé vụn ra ít giấy, bước vào nhà rồi lại trở ra, và một lúc
sau đột ngột biến mất, giận dữ đóng sập cửa lại. Những ngày sau, vẫn tiếp
diễn cái cảnh ấy, nhưng nét mặt ông lão tỏ ra buồn bã và hoang mang hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.