ĐỊCH HẬU - Trang 108

Lạc Quỳnh Anh không thể làm gì khác hơn là quay người lại, giả vờ

ngu ngơ ngoẹo đầu: “Bệ hạ đang gọi ta sao?”.

“Hoàng hậu tới chậm, không hiểu quy củ, trẫm phạt nàng tối nay phải

ngồi cả tối ở cạnh trẫm, rót rượu cho trẫm”. Khóe miệng Nghiêm Tuyển
khẽ nhếch lên, coi nàng như người hầu.

Người này... rất đáng ghét. Nói nàng không hiểu quy củ, nhưng hắn là

Đế vương của một nước vậy mà trước mặt những thần tử trong triều công
khai tán tỉnh Hoàng hậu. Rốt cuộc thì người nào không biết lễ nghi hơn?

Lạc Quỳnh Anh oán thầm trong bụng, bên ngoài thì cười ngây ngô, đi

về phía Nghiêm Tuyển yêu nghiệt dưới ánh mắt ghen tỵ và ao ước của Diêu
Kỳ.

Thôi Nguyên Bái sai người đem chiếc ghế đến bên cạnh Nghiêm

Tuyển. Từ trước đến nay, trong các bữa tiệc của Hoàng thất, có thể được
ngồi bên cạnh Hoàng thượng thì đó là vinh dự vô hạn, cho dù là Hoàng hậu
cũng ít khi được ngồi.

Lạc Quỳnh Anh nuốt xuống sự buồn bực, ngồi vào chỗ của nàng.

Nghiêm Tuyển đưa cái ly bạch ngọc đến trước mặt Lạc Quỳnh Anh, mắt
phượng tà mị, con ngươi xinh đẹp.

Lạc Quỳnh Anh mở to mắt, cố tình không cẩn thận kéo tay áo hất qua

bình rượu, một bình “Quân Mạc tiếu” nho nhỏ trị giá ngàn vàng, mười năm
mới cất 1 lần, lại mười năm sau mới có thể lấy ra.

Nàng cố tình vẩy qua vẩy lại đến khi rượu trong bình sứ đổ ra ngoài,

cố tình kêu to một tiếng: “A! Bệ hạ, xin lỗi, tay chân ta vẫn vụng về như
vậy!”.

Rượu dính vào tay áo, Nghiêm Tuyển liếc về phía nàng một cái,

nhưng mà ánh mắt nhìn vào nàng lại có chút diễu cợt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.