Ánh mắt LẠc Quỳnh Anh buồn bã, yêu thương nhìn mẫu phi: “Mẫu
phi, con xin lỗi, là Quỳnh Anh bất hiếu không cứu mẫu phi sớm, để người
phải chịu khổ”.
“Đứa nhỏ ngốc, sao lại là lỗi của con được, đừng tự trách”. Ngu
Ngưng Lan dịu dàng mỉm cười đưa chén thuốc cho nàng. “Canh này dù
đắng nhưng rất bổ con đừng có chê, con mau uống đi cho nóng”.
“Do mẫu phi khổ tâm sao con có thể chê được”. Khóe miệng Lạc
Quỳnh Anh nhếch lên, nâng chén thuốc, nín thở nhìn mùi thuốc cay nồng
uống một hơi cạn sạch.
đặt chén canh về khay của nha hoàn, Lạc Quỳnh Anh muốn mỉm cười
với mẫu phi nhưng trước mắt đột nhiên mơ hồ, cảm giác choáng váng ập
đến.
Nàng vịn lấy cạnh giường, trực giác cảm thấy có gì đó lạ nhưng canh
này do mẫu phi tự mình nấu cho nàng, sao có thể…
“Quỳnh Anh, con đừng sợ, mẫu phi tuyệt đối sẽ không hại con”.
Bên tai truyền đến tiếng mẫu phi nói nhỏ, tim nàng đập nhanh muốn
đứng dậy nhưng không có sức, tầm mắt mơ hồ như sương mù giăng.
“Con làm sao… mẫu phi… con…”. Cả người Lạc Quỳnh Anh nhũn ra
nắm sấp trên bàn trà, ý thức mơ hồ chỉ loáng thoáng thấy ánh mắt của mẫu
phi nhìn nàng xin lỗi.
Sau đó mí mắt sụp xuống, nàng chìm vào đêm tối.
Tảng sáng, đại quân do Duệ Đế Kim Lương tự mình lãnh binh dẫn đầu
đánh vào đế kinh của Đông Kỳ.