đoạn Mộ Dung Diệp cùng nam tử ôm nhau kia, Vân Lãnh Ca lập lại một
lần những lời vừa mới nói trong hậu điện không thiếu một chữ nào.
Mô Dung Diệp có chuyện tốt đoạn tụ là chuyện lớn, nhưng lại là
chuyện riêng của hắn, Hoàng đế chỉ biết giấu chuyện đó ở đáy lòng, nếu
hắn nói cho bất kỳ người nào liền hiện ra lòng dạ Tư Mã Chiêu rồi.
"Diệp ca ca có nói gì với ngươi không?" Nhìn gương mặt trắng nõn,
giống như lòng trắng trứng gà, vô cùng mịn màng của Vân Lãnh Ca,
Thượng Quan Du hận không thể lập tức cầm dao vạch trên gương mặt mị
hoặc người khác của nàng nát ra, nhưng nghĩ tới đây là nơi quan trọng của
hoàng cung, Lý công công bên cạnh phụ hoàng vẫn đang đứng ở xa nhìn,
không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại.
Diệp ca ca? Vân Lãnh Ca cau mày, tới đây liền tỉnh ngộ, Mộ Dung
Diệp gọi hoàng đế một tiếng cữu cữu, Du Nhiên công chúa với hắn tự
nhiên là quan hệ biểu huynh muội.
"Chưa từng, chỉ là đơn giản hỏi thăm tại sao tiểu nữ lại lạc đường, sau
đó liền đưa thẳng tiểu nữ trở lại yến hội." Vân Lãnh Ca buông mắt thấp
giọng đáp.
Sắc mặt Thượng Quan Du hòa hoãn, giọng nói cũng nhu hòa hơn một
chút: "Ngươi cảm thấy Diệp Ca Ca là người như thế nào?"
"Thê tử là rồng phượng trong loài người, là nhân tài có một không
hai." Vân Lãnh Ca tìm tất cả từ ngữ tán dương nam tử trong đầu, cảm thấy
cái gì cũng thích hợp với Mộ Dung Diệp, nhưng nghĩ đến tính cách vui
giận bất thường kia, nhịn xuống khó chịu trong lòng, trái lương tâm tán
dương.
Lúc vị công chúa này nhắc tới Mộ Dung Diệp, vẻ mặt giống như hoa
đào nở rộ, nếu nàng dám nói một câu hắn không tốt, Thượng Quan Du còn
không lột da hủy cốt, nghiền xương nàng thành tro sao?