Mộ Dung Diệp ngẩn ra, hiển nhiên cũng vừa nghĩ đến điểm này, ảo
não cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt có chút uể oải, vì sao mỗi lần nguyện vọng
của hắn đều sẽ thành công dã tràng?
Ánh mắt Vân Lãnh Ca vòng quanh trong hoa viên lần nữa, phát hiện
không có một bóng người, hết sức yên tĩnh, không khỏi có chút kinh ngạc,
tự nhủ: “Sao một đứa nha hoàn cũng không có.”
“Tiểu thư, cô gia sai người không cho đến gần bốn phía lương đình
đấy.” Ngâm Cầm cười đến nghẹn đột nhiên lên tiếng nói.
Trong mắt Mộ Dung Diệp mang theo tán thưởng liếc mắt nhìn Ngâm
Cầm, cảm thấy nha hoàn này không tệ, có thể nói, hiểu tình lý.
“Cô gia cái gì, không thể nói lung tung.” Vân Lãnh Ca trợn mắt nhìn
Ngâm Cầm, nha đầu này, dù là người ái mộ Mộ Dung Diệp, cũng không thể
‘bắt cá hai tay’ chứ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, Vân Lãnh Ca nghiêng mắt
liếc nhìn Mộ Dung Diệp đang đắc ý, đáy mắt tản ra tia sáng nguy hiểm,
giọng điệu không tốt nói: “Khăn tay đính ước? Mộ Dung Diệp, chàng nói
cho ta nghe một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Diệp nhất thời cứng đờ, giải thích: “Khi
đó võ tướng Đông Dương do Hạ tướng quân dẫn đầu, mà ta lập chí nhập
ngũ, liền muốn cùng Hạ tướng quân tham thảo tình huống ở biên cương,
thăm dò con đường hành quân của địch, để tránh ra chiến trường hỏi gì
cũng không biết, sau đó ta thấy trong hậu hoa viên có chiếc khăn bị người
đánh mất, liền tiện tay nhặt lên giao cho nha hoàn trong phủ, để nàng ta đi
tìm xem do ai đánh rơi, chuyện xảy ra chính là như vậy, ngay cả mặt của
Hạ Yên Nhi ta còn không thấy, Ca nhi ngàn vạn lần không được đổ oan cho
ta.”
“Là như vậy?” Vân Lãnh Ca nửa tin nửa ngờ hỏi.