ĐÍCH TỬ NAN VI - Trang 815

Chỉ mới vài câu mà xưng hô đã từ nhạc phụ trở thành Nguyễn Hầu gia,

Nguyễn thám hoa vừa suốt ruột vừa nóng lại vừa mệt, mặt toát đầy mồ hôi,
Nguyễn Thần Tư đã nhỏ giọng khóc nức nở. Minh Trạm liếc mắt một cái,
“Mang ghế đến.”

Đáng tiếc Nguyễn thám hoa cũng không thể đặt muội muội xuống đất,

chỉ đành ôm muội muội ngồi trên ghế nghỉ chân, ở đây đều là người lẹ mắt,
nhanh chóng dọn thêm một chiếc ghế thỉnh Minh Trạm an tọa.

Nguyễn Hầu gia đã nghe phong thanh, vội vàng chạy đến.

Minh Trạm nghĩ rằng Nguyễn gia sẽ nói láo vài câu, trên thực tế Nguyễn

Hầu không ngốc như vậy. Đầu tiên là hắn tiếp nhận lá thư và thiếp canh,
cẩn thật xem qua, sắc mặt tuy rằng tái nhợt tiều tụy một chút nhưng vẫn cầu
Minh Trạm tha cho Lý Lân, nâng dậy Lý Lân rồi thở dài, “Năm đó cả nhà
của ngươi đều đi Lĩnh Nam, mười mấy năm không có tin tức, ta nghĩ
rằng….Nếu hiền điệt đã trở về, vì sao không sớm báo tin cho lão phu?”

Lý Lân nói giọng mỉa mai, “Thật ra ta muốn vào phủ thỉnh an thế bá,

nhưng tiểu điệt không có lai lịch, đương nhiên là không gặp được thế bá.”

Nguyễn Hầu biểu hiện ra công lực trình diễn cường đại, cảm khái chảy

vài giọt nước mắt cá sấu, lôi kéo tay của Lý Lân mà nói, “Thật là may mắn,
hiền điệt đã trở lại. Việc này đều do ta, ta vì đau lòng nữ nhi, mà hiền điệt
đã lâu không có tin tức, ta không đành lòng để nữ nhi chậm trễ tuổi xuân.
Tam nha đầu được thế tử coi trọng, Vạn tuế ban hôn, hôm nay sẽ gả cho thế
tử.”

Dung mạo của Nguyễn Hầu không kém, khuôn mặt chữ điền đứng đắn,

hàm râu quai nón tỉa gọn, lúc này đôi mắt đỏ ửng, vẻ mặt xấu hổ, đầu gối
lại mềm nhũn mà quỳ xuống trước mặt Lý Lân, “Để hiền điệt vấn tội, ta
thẹn với hiền điệt, mất hết nghĩa tín, nay ta xin bồi tội với hiền điệt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.