DIỄM CHI - Trang 127

Cả quãng đường bố sợ tôi buồn nên hỏi đủ thứ nhưng tôi cũng chỉ ậm ừ

cho qua. Tôi cứ nghĩ cái Hương gặp mẹ sẽ ôm chặt lấy mẹ, không ngờ nó
lại chẳng phản ứng gì. Hay thời gian lâu quá, lâu tới mức nỗi nhớ mẹ trong
lòng nó cũng đã phai mờ mất rồi. Hay vì vướng người đàn ông kia nên nó
như thế?

- ------*------*------

Tôi và bố thống nhất không nói chuyện gặp mẹ cho bà nghe, bởi nói ra

cũng chẳng thay đổi được sự thật mà lại khiến bà buồn hơn. Bà cũng nhiều
tuổi rồi nếu không phải thương chị em tôi thì bà đã về ở với ông, như thế bà
sẽ không phải buồn lòng nhiều đến thế.

Trở về nhà tôi lại được cưng như trứng mỏng, bà ngày nào cũng hỏi|:

- Hôm nay Chi thích ăn gì bà nấu.

- Ăn gì cũng được bà ạ, hai bà cháu mình cùng nấu cho vui nha.

- Thôi con cứ ngồi với em đi, bà làm một loáng là xong.

- Không con thích cùng nấu với bà cơ, thế mới giống gia đình.

Bà lườm tôi và mắng yêu:

- Cha bố mày, chỉ được cái dẻo mỏ, nào thì đi nào, nay bà nấu món diêu

cua Chi thích nhé.

- Dạ, con sẽ nhoi gạch giúp bà.

Tôi và cái Hương cùng đi theo bà, nó sợ cua nên chỉ ngồi xem. Sau đó

tôi nhoi gạch còn nó thì nhặt rau. Hai chị em tôi cũng không còn cãi nhau
như ngày trước mà luôn nhường nhịn nhau. Giống như là cả hai dứa đều
hiểu chị em tôi chỉ có vài ngày ngắn ngủi bên nhau rồi lại mỗi đứa một nhà
nên luôn cố gắng yêu thương nhau hết mực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.