DIỄM CHI - Trang 131

Bữa cơm hôm ấy chỉ có mình cái Hương là vui, còn lại ai cũng gượng

gạo khiến cho không khí có phần ngột ngạt. Dù bà nấu cơm rất ngon nhưng
lại thừa quá nửa.

Ăn xong bà nhường giường lại cho ba mẹ con tôi, bà sang giường bên

kia nằm với bố. Lâu lắm rồi cái Hương mới được ngủ cùng mẹ, nó hết bắt
mẹ xoa lưng, hát ru lại đến kể truyện cổ tích. Mãi gần 1h nó mới từ từ ngủ,
dù đã ngủ say nhưng tay nó vẫn ôm chặt cổ mẹ, chắc là nỗi bất an theo nó
vảo cả cơn mơ. Hoặc là nó nghe thấy bà bảo chờ nó ngủ say thì mẹ về nên
nó sợ.

Mẹ chỉ cần nâng nhẹ tay nó ra là ngay lập tức nó ôm ghì lại, không còn

cách nào khác mẹ đành để thế đến khi nó ngủ thật say mới tính tiếp.

Tôi ở bên cạnh cũng mệt quá mà thiếp đi, đang ngủ ngon thì mẹ lay

người tôi:

- Chi, dậy đi, dậy còn về.

- Mấy giờ rồi mẹ.

- 2h rồi, nhanh không em lại dậy.

Tôi uể oải ngồi dậy, cơ thể vẫn còn ngái ngủ nên mắt vẫn nhắm nghiền

mà nói:

- Cho con ngủ thêm lát nữa đi, con buồn ngủ quá.

- Không được, lát em dậy lại không đi được.

- Vậy nhỡ em dậy không thấy mẹ em khóc thì sao.

- Không hỏi nhiều nữa, nhanh lên, lấy cặp đi rồi sang chào bà, chào bố

rồi về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.