mày với cái Hương nữa nên phải cố lên, nhá. Tao xin lỗi.
Tôi không muốn nghe thêm nữa nên từ từ nằm xuống kéo chăn trùm kín
đầu mà khóc thầm. Tôi đã cố quên đi chuyện nhơ nhớp tối qua mà thấy nó
tôi lại chẳng thể nào quên nôi. Tôi tự khinh bỉ chính bản thân mình, một
con đàn bà hư hỏng.
Cái Nga dọn dẹp xong thì lặng lẽ ra về, đúng lúc đó thì chị giao hàng
cũng gọi lại cho tôi hỏi đường. Cái Nga nói đúng, tôi còn bố, còn cái
Hương, nhất định phải ăn, ăn để khỏe lại. Ăn để có sức còn trả thù những
kẻ đã hại đời tôi nữa chứ.